Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 428: Khóm cây thiên tuế




     Chương 428. Khóm cây thiên tuế

“Chết tiệt, đây là đâu, chúng ta đã đi đến hành tinh khác rồi sao?”

Hùng Thiên sửng sốt trước cảnh tượng trước mắt, so với khung cảnh xanh tươi tốt của thung lũng Vàng trước đây thì thế giới được tạo thành từ những thân cây sẫm màu cùng nhiều loại hoa và dây leo có hình thù kỳ dị này trông rất sặc sỡ và kỳ dị. Thoạt nhìn, nó thực sự không giống với Trái Đất mà mọi người biết.

“Gấu, đừng lớn tiếng nữa, lỡ như thu hút một con thú dữ đến thì sao?” Đỗ Kiều Kiều bất mãn nhìn Hùng Thiên, tên này chỗ nào cũng tốt, nhưng lại không kìm chế được cái miệng to này, thật sự là không chịu nổi.

“Ừm, tôi nhớ rồi, tôi im lặng không nói nữa!” Hùng Thiên hung hăng gật đầu, nở nụ cười ngượng ngập nói: “Những khu rừng ở xung quanh đây thật kỳ lạ, cây cối cao ngất ngưởng, cỏ quá rậm rạp, giống như phim “công viên kỷ Jura” của nước ngoài vậy, trong đó chắc không có con khủng long nào đó chứ, ha ha, ha ha.”

“Đừng nói nhảm nữa, mau tìm đường ra đi.” Thượng Ất trừng mắt nhìn anh ta, sau đó chỉ về hướng mặt trời ngoài rừng rậm nói: “Đường không còn rồi, hiện tại chỉ có đi theo hướng của mặt trời. Hùng Thiên, anh đến đây tìm phương hướng của thung lũng Hoàng Kim!”

Thượng Ất cố gắng bật ra đôi cánh ác ma, nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận, bởi vì trong trận chiến với Si Thù bị thương quá nặng cho nên không thể trong thời gian ngắn bay lên trời được. Vì vậy, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào Hùng Thiên, một người bản địa để phân biệt phương hướng, xem anh ta có thể đưa mình trở lại căn cứ Tổ Ưng sớm hơn hay không.

May mắn thay, Hùng Thiên thể hiện rất tốt, sau khi xác định phương hướng một chút, Hùng Thiên đột nhiên nhận ra phương hướng về thung lũng Hoàng Kim một cách đầy bất ngờ, anh ta chỉ tay về phía rừng rậm nói: “Ồ, đó chắc là hướng của thung lũng Hoàng Kim!”

“Thật sự nhận ra rồi?” Đỗ Kiều Kiều nghi hoặc một hồi: “Con gấu ngốc, thật hay giả vậy, tôi cảnh cáo anh đừng có chỉ đường lung tung.”

“Tiểu tổ tông à, đương nhiên tôi sẽ không chỉ loạn, tôi cũng sợ chết.” Hùng Thiên cười khổ, lấy ngón tay xoa mũi nói: “Đừng quên, khả năng biến hình của tôi là một con gấu, trong thế giới động vật khứu giác của một con gấu rất cao. Tôi đã sống ở thung lũng Hoàng Kim ba tháng rồi, tên Thú Vương biến thái mỗi ngày đều bắt tôi phải hái hạt hướng dương, vì vậy tôi rất quen thuộc với mùi hoa hướng dương. Vừa rồi có một cơn gió từ hướng đó thổi qua, trong đó có rất nhiều mùi hoa hướng dương, nơi đó hẳn là nói chúng ta trước đây chúng ta đã từng đến. Với cả, dường như tôi ngửi thấy mùi của ong rừng!

Mật ong rừng?

Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch lập tức tỏ vẻ thích thú, bọn trẻ có sức đề kháng rất yếu với đồ ngọt, đặc biệt là trong những ngày tận thế, nguồn cung cấp khan hiếm, việc ăn đồ ngọt gần như là một mong ước xa hoa.

Thấy hai cô bé đang liếm lưỡi nhìn mình, Hùng Thiên nhanh chóng giải thích: “Mọi người cũng biết đấy gấu cũng rất thích ăn đồ ngọt, nên nếu không có việc gì thì tôi sẽ vào rừng tìm mật ong rừng để ăn, nhưng mà mùi ong rừng vừa rồi có gì đó không đúng lắm, dường như mùi mật ngọt này còn quyện với mùi máu… Tôi cảm thấy, chúng ta nên đi đường vòng đi, có lẽ đây là cách an toàn nhất.”

“Ong rừng, mùi máu, hoa hướng dương thoái hóa, thung lũng Hoàng Kim… Tôi quyết định rồi, chúng ta đừng đi đường vòng mà trực tiếp đi xuyên qua xem đã xảy ra chuyện gì!” Thượng Ất nói với vẻ kiên định.

Bởi vì THượng Ất đã mất mấy ngày khám phá thế dưới lòng đất để tìm kiếm tinh hồn, bây giờ anh rất nóng lòng muốn bay về căn cứ ngay lập tức nên cho dì đi bộ xuyên rừng rậm là điều cấm kỵ để sinh tồn trong ngày tận thế thì Thượng Ất cũng không thèm để ý đến nữa, vì đây là con đường về nhanh nhất!

Ngoài ra, thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh và vua sói đi cùng với Thượng Ất đang chờ anh quay trở lại thung lũng Hoàng Kim, Thượng Ất không thể cứ bỏ mặc chúng như vậy rồi rời đi.

Điểm quan trọng nhất là Thượng Ất luôn tò mò với những rễ cây trắng dưới lòng đất. Đối với loài thực vật có rễ đáng sợ như vậy thì thân cây trên mặt đất sẽ như thế nào? Nễu rễ của nó kéo dài đến tận căn cứ Tổ Ưng thì liệu nó có mang lại tai họa cho căn cứ không?

Thượng Ất không dám nghĩ tới, đi vào rừng là lựa chọn duy nhất vào lúc này, dù có gặp phải nguy hiểm hay không cũng tốt hơn là do dự ở đây.

Lúc này, Thượng Ất dẫn đầu lao vào rừng cây rộng lớn. Thấy vậy, Hùng Thiên cúi đầu đỡ Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch rời khỏi đại dương xanh đi theo Thượng Ất, cả bốn người họ đi đến một khu vực rộng lớn có nhiều loài thực vật kỳ dị thì phải dừng lại.

“Đây là… cây thiên tuế?” Nhìn tán cây cao lớn bằng hai tầng nhà trước mặt, ánh mặt Thượng Ất lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Lá như đuôi phượng, to như cái thuyền; thân giống như cây thông cổ thụ, nứt ra như sắt; khô như quả chuối, thẳng tắp đầy sức sống… Cành lá xum xuê trước mặt Thượng Ất giống như những cây dù khổng lồ trên bồn cảnh, chính là loài cây thường thấy nhiều trong các khu vườn trước ngày tận thế.

Nhưng cây thiên tuế này quá lớn, những bông hoa màu vàng khổng lồ ở trung tâm của những tán cây này là gì? Là cây thiên tuế nở hoa trong truyền thuyết sao? Còn có những hình bầu dục màu đỏ kia nữa, đó là những quả được cho là cực kỳ hiệu quả trong việc chữa trị chấn thương sao?

Nhìn cây thiên tuế, cũng nhìn những quả hình bầu dục của cây thiên tuế, Thượng Ất cảm thấy hứng thú. Trước đây, khi tâm tình không tốt lúc rảnh rỗi Thường Ất thường nghiên cứu một số đơn thuốc Đông Y, sách ghi lại rằng cây thiên tuế này là một loại dược liệu chữa bệnh và cầm máu tự nhiên cực kỳ quý hiếm.

Về vấn đề này, thành ngữ Trung Quốc có câu thiên tuế ra hoa chính là một minh chứng tốt nhất. Câu thành ngữ này nói rằng cây thiên tuế phải mất một thời gian rất lâu mới ra hoa kết quả, nói chung chỉ có cây hơn hai mươi năm tuổi mới nở hoa một lần, ở trạng thái hoang sơ thuần khiết thì mới kết trái, điều này thậm chí còn hiếm hơn so với hoa quỳnh nở trong tự nhiên. Trước ngày tận thế, nếu ai có được quả cây thiên tuế nguyên chất thì không thua gì nhân sâm tự nhiên, cả hai đều là bảo vật quý hiếm.