Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 427: Thế giới mới




     Chương 427. Thế giới mới

“Đúng vậy, Hùng Thiên nói có lý. Nếu như chị Si Thù sợ, chị có thể đi cùng chúng em đến căn cứ của chú Thượng Ất, ở đó hoàn toàn không có nguy hiểm!”

Đỗ Kiều Kiều tưởng rằng Si Thù sợ hãi, thân hình bé nhỏ tiến lên nắm tay Si Thù an ủi cô. Si Thù sửng sốt, cô không ngờ Đỗ Kiều Kiều có thể mở lòng như thế này, ánh mắt không khỏi rơi vào trên mặt Thượng Ất.

“Muốn đi căn cứ Tổ Ưng của tôi cũng được, nhưng cô phải hứa với tôi không được giết người vô tội một cách bừa bãi và giữ bí mật của cô… nếu cô có thể hứa, tôi sẽ chi một trại riêng biệt bên hồ Tổ Ưng để làm nơi sinh sống cho tộc Si Vưu của cô.”

Thượng Ất bình tĩnh nói, dường như đang nói đến chuyện gì đó không quan trọng, nhưng không ai biết trong lòng anh đang hết sức khen ngợi Đỗ Kiều Kiều, tiểu nha đầu này thực sự quá lợi hại, vậy mà lại nói trước những lời mà anh đang muốn nói.

Không sai, từ lâu Thượng Ất đã nghĩ đến việc bắt Si Thù. Khi Si Thù thể hiện khả năng mạnh mẽ của mình điều khiển vật tổ chiến thần, Thượng Ất đã có quyết định đưa cô trở về căn cứ. Điều này không chỉ mang về một trợ thủ đắc lực cho căn cứ Tổ Ưng mà còn triệt để giải quyết nỗi lo lắng của Thượng Ất, đó là sự xâm lăng của thủy triều động vật.

Trước đó, Thượng Ất đã đoán được, thủy triều động vật suýt nữa quét sạch toàn bộ căn cứ còn sót lại của Đế Đô ở kiếp trước, 99% là do Si Thù gây ra. Cho nên, nếu đưa cô trở về căn cứ thì cơn sóng thần động vật này căn bản là sẽ không liên quan gì đến căn cứ Tổ Ưng nữa. Sau đó, kể cả khi vẫn có những con thú lớn tấn công thì Si Thù cũng có thể dùng vật tổ chiến thần để ra lệnh cho các con thú này, có lẽ nó sẽ không còn là vấn đề lớn.

Tất nhiên, việc đưa Si Thù trở lại có thể khiến cho một số gia hỏa nhàm chán như tên mập Hoa Đa Tình, chủ quản hậu cần Mai Lập Tân, và lão già Triệu Khiêm hoài nghi có phải là anh muốn mở rộng hậu cung lần nữa không, nhưng vì sự phát triển trong tương lai và sức mạnh của căn cứ, cho dù có nhiều lời đồn đại hơn thì đối với Thượng Ất cũng không thành vấn đề.

Tóm lại, Đỗ Kiều Kiều rất ngoan ngoãn nói những gì Thượng Ất không thể nói, dưới lời nói của trẻ con, Thượng Ất chỉ cần gật đầu là chuyện này có thể làm tốt.

Nhưng lần này Thượng Ất đã sai, Si Thù không có gật đầu ngay khi Thượng Ất trả lời mà rơi vào trầm tư một hồi lâu. Một lúc sau, dường như cô đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói với Thượng Ất: “Tôi còn chưa rời đi được. Bây giờ dưới đất có rất nhiều thứ lạ giống như rễ cây màu trắng. Tôi lo sẽ có chuyện gì đó xảy ra gây hại cho khu chôn cất của tộc Si Vưu và hủy hoại di tích của tổ tiên.

Mọi người đi trước đi, tiếp tục đi theo vết nứt này lên trên, chỉ mất nửa ngày là có thể lên được mặt đất. Đợi tôi lo liệu xong những thứ ở đây, có lẽ… tôi sẽ ra bên ngoài tìm anh!” Giọng điệu của Si Thù đầy tiếc nuối. Rõ ràng là cô cũng muốn rời đi cùng Thượng Ất và những người khác, nhưng với tư cách là hậu nhân cuối cùng của tộc Si Vưu, Si Thù có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho khu chôn cất, cô không thể để lại như thế này rồi đi.

Nghe thấy giọng điệu kiên định của Si Thù, Thượng Ất khẽ gật đầu và im lặng. Si Thù nói khéo léo, nhưng Thượng Ất có thể đoán được rằng, trên thực tế cô vẫn chưa quên tìm cách trả thù.

Rốt cuộc, mối hận diệt chủng kéo dài hàng trăm năm cũng không thể tiêu trừ bằng vài lời nói của bản thân, Si Thù có thể đồng ý đi tới căn cứ Tổ Ưng trong tương lai, ở khía cạnh nào đó đã là một sự nhượng bộ và hứa hẹn. Ngay cả khi trong tương lai, Si Thù chỉ đạo bầy thú tấn công căn cứ của con người thì cô cũng sẽ loại trừ căn cứ Tổ Ưng ra.

Một đường đi lên, một đường đi xuống, mọi người từ đây mỗi người một ngả.

Sau khi tạm biệt Si Thù, Thượng Ất và những người khác đã đi theo con đường mà Si Thù chỉ để thoát ra. Sau khi trên đường đi bị tấn công bởi một nhóm sinh vật kỳ lạ, sau nửa ngày, bọn họ cuối cùng cũng trở lại trên mặt đất, hít thở bầu không khí trong lành từ thế giới bên ngoài.

“Má nó, tôi thề cả đời này sẽ không bao giờ quay lại đó nữa, ai không nhớ thì người đó là heo!” Hùng Thiên ngồi trên mặt đất thở hổn hển, vẻ mặt may mắn sau khi thoát khỏi thảm họa.

“Cắt, Hùng Thiên, đừng có xúc phạm con lợn, anh là một con gấu, một con gấu ngu ngốc!”

Đỗ Kiều Kiều ở bên cạnh Hùng Thiên che đầu với vẻ không hài lòng. Vừa chạy tới cửa hang, vì quá lo lắng nên Hùng Thiên lao ra, lỡ tay đập vào đầu của tiểu nha đầu này khiến đầu cô sưng lên một bọc, bây giờ vẫn còn rất đau.

“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi tôi căng thẳng quá, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn khi cõng hai người!”

Hùng Thiên lau mặt, nhếch mép cười, không ngờ Đỗ Kiều Kiều lại không có ý định tha thứ cho anh ta, bĩu môi nói: “Hừ, ai cần anh cõng? Bây giờ chúng ta đã ra ngoài rồi, tôi tự đi. Đợi đến lúc về căn cứ gặp chị Ly Á, tôi nhất định phải bảo chị ấy phạt anh… phạt anh vác… ừm, vác một trăm cây gỗ và xây cho tôi một ngôi nhà thật đẹp!”

Đầu Đỗ Kiều Kiều thật sự bị đập rất đau, cô vừa nói vừa quay đầu nhìn Thượng Ất, chỉ thấy Thượng Ất nghiêm nghị nhìn về phía xa xa, ánh mắt đầy kinh ngạc, dường như đã nhìn thấy điều gì đó khó tin.

“Sao có thể phát triển nhanh như vậy? Đây là… thời kỳ mạt thế mà mình biết sao?”

Thượng Ất ngơ ngác nhìn ngọn núi nhìn mãi không có điểm cuối, tựa như một khu rừng nguyên sinh, chỉ sau vài ngày, khu rừng hoang chỉ có cây nhỏ nay đã mọc lên ngọn cây cao mấy chục mét. Ngọn cỏ vốn dĩ phủ kín chân cũng đã cao đến gần bằng một thân người, uy phong lẫm liệt, những giọt sương mai lớn theo nhỏ giọt theo thời gian. Cùng với cảm giác ấm áp của nắng ban mai lúc này chiếu vào từ khe hở trong rừng, xung quanh khu vực này khiến Thượng Ất có được cảm giác yên tĩnh và nhàn hạ hiếm có. Nếu không nhờ thỉnh thoảng có những âm thanh gầm rú khó hiểu của những con thú ở xung quanh, thậm chí anh có thể đã hiểu lầm rằng đây là một khu bảo tồn phong cảnh thiên nhiên.