Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 426: Năng lực mới, cơ bắp bùng nổ (2)




     Chương 426. Năng lực mới, cơ bắp bùng nổ (2)

“Ồ, xem ra lần này không đơn giản là chỉ nâng cao tốc độ…” Cảm nhận được điều dị thường ở chân, Thượng Ất đột nhiên dừng lại. Lúc này Si Thù đang được ôm không biết Thượng Ất xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, vì sợ Thượng Ất sẽ đổi ý vào thời khắc mấu chốt.

“Dường như sự chiếu sáng của hai ngôi sao này đã làm thay đổi cấu trúc đôi chân của mình, chủ yếu là bộ phận gân của gót chân ở phía sau và xương sụn ở hai bên chân…”

Thượng Ất nhẹ nhàng di chuyển chân, anh phát hiện chân không có cảm giác nhẹ hơn chút nào so với trước kia. Nói cách khác, so với hai lần đầu tiên tốc độ tăng lên đáng kể thì sự thay đổi tốc độ lần này không rõ ràng, nhưng thay đổi rõ ràng nhất chính là cấu trúc thể chất của anh.

Lúc này, hai bắp chân và cơ bàn chân của Thượng Ất trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời một số gân của gót chân ở phía sau và xương sụn ở hai bên chân trở nên mạnh hơn một cách rõ rệt. Thượng Ất có thể cảm nhận được chúng một cách rõ ràng khi duỗi ra, sức căng của cơ bắp được tăng cường tối đa khiến các mô cơ vốn đã khỏe mạnh giờ lại trở nên cứng như thép.

Khi tốc độ của Thượng Ất chậm lại, các gân của gót chân ở phía sau và xương sụn ở hai bên chân đột biến này cũng co lại và các mô cơ cũng nhanh chóng phục hồi về trạng thái sẵn sàng hoạt động theo sự điều khiển của anh. Không một chút năng lượng nào bị lãng phí và nó chứa đựng sức mạnh bùng nổ gấp mấy lần so với quá khứ.

“Hiểu rồi. Tác dụng của các ngôi sao được thắp sáng lần này chủ yếu là điều chỉnh cấu trúc chân. Vì vậy, khi mình chạy nước rút hết sức, mặc dù tốc độ tổng thể không nhanh hơn trước nhưng năng lượng bùng nổ đã được cải thiện một cách đáng kể, nó có thể đạt tới cực hạn kinh người trong một thời gian ngắn… Chà chà, chắc là trong mắt người khác giống như một vụ nổ vậy.”

Thượng Ất nhanh chóng bắt được tác dụng của sự thay đổi lần này nên anh rất vui. Sự thay đổi lần này rất hợp thời, loại bùng nổ vào thời điểm nước rút này giống như hiệu ứng dịch chuyển, đơn giản là quá thích hợp để chạy trốn khỏi những rễ cây kinh khủng này, có vẻ như cuối cùng ông trời cũng đã mở mắt, trực tiếp mở khóa vào thời khắc mấu chốt!

Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thượng Ất sử dụng năng lực bùng nổ vào lúc nước rút vừa có biến hóa để thoát khỏi những tơ trắng đang vây lấy Si Thù. Lúc này, rễ cây của sinh vật cũng từ từ ngừng truy kích, rút lại quay về con đường ban đầu, chúng lại bắt đầu thu thập tinh hồn do những sinh vật dưới lòng đất chết để lại, từ từ bám vào nó rồi hấp thụ năng lượng, không ngừng gia tăng thể tích và số lượng của mình.

“Thật là một đống khủng khiếp, dường như nó ít nhất cũng phải có đến hàng nghìn chiếc rễ, đúng không? Nếu như những rễ cây này là của cùng một loại thực vật, vậy thì cái cây này phải lớn đến mức nào?”

Tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, Hùng Thiên khiếp sợ nhìn vào độ sâu của hang động. Từ khi vào lòng đến đến nay, nhóm bọn họ từ gần 30 người, giờ chỉ còn lại Thượng Ất, Đỗ Kiều Kiều, Tống Địch và mình, những người còn lại đều không chết khi hang động sập thì cũng bị vua giun nước nuốt vào bụng như một món ăn vặt, anh ta có thể sống đến tận bây giờ thật là một phép màu.

“Hừm, thật khó thấy anh nói được một câu đáng tin như vậy…” Nghe thấy tiếng thở dài của Hùng Thiên, Thượng Ất nặng nề gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Trong quá trình chiến đầu với rễ cây trắng vừa rồi, Thượng Ất đã đặc biệt quan sát phản ứng của chúng. Khi anh cắt một vài rễ bằng Hổ Phách thần binh, những rễ khác rõ ràng cũng run lên vì đau. Nói cách khác, những rễ trắng này là cùng một thể, đầu kia của chúng phải được kết nối với một thứ khổng lồ, kích thước của nó có thể bằng một tòa nhà 100 tầng chọc trời.

Kết quả của sự suy đoán này khiến mọi người kinh hãi, khi Thượng Ất nói ra suy đoán của mình, Đỗ Kiều Kiều, Tống Địch, Hùng Thiên… đến ngay cả Si Thù, người đã quen nhìn thấy những cây khổng lồ thời thượng cổ cũng bày tỏ sự kinh hãi, họ khó có thể tin được trên đời này lại có một loài thực vật to lớn như vậy.

Thượng Ất cũng không tranh luận với họ về chuyện này, bởi vì chỉ vài phút sau, anh đã phát hiện suy đoán của mình về chủ nhân của gốc cây kinh dị này là sai, cực kỳ sai!

Ở cuối một lối đi khác dẫn lên mặt đất, Thượng Ất và những người khác lại bắt gặp một đám rễ trắng hút vô số xác chết một lần nữa. Thượng Ất và những người khác đến gần để quan sát, họ phát hiện những người đang lơ lửng trên không trung bởi những rễ cây trắng nâng lên lại là Vương San San và những người đã trốn thoát trong trận chiến với vua giun nước. Giờ phút này, phần lớn thân thể của bọn họ đã bị hút sạch, đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp của Vương San San đã biến mất, dưới lớp da mỏng không còn chút máu thịt nào, trong như một bộ xương kỳ quái và đáng sợ.

“Má nó, sao những thứ này ở đây… lẽ nào chúng theo dõi chúng ta suốt quãng đường?”

Si Thù tái mặt nhìn rễ cây đang lao về phía mình. Cho dù những rễ cây dày hay mỏng thì chúng đều không có uy hiếp riêng lẻ, chỉ cần chúng tụ lại với nhau, Si Thù đoán là cho dù ngay cả đại tổ tiên Si Vưu cũng không thể trốn thoát khỏi chúng một cách an toàn.

“Có lẽ cô nói đúng, có lẽ những thứ này đã theo dõi chúng ta.” Thượng Ất suy nghĩ một chút rồi nói với Si Thù: “Cất vật tổ đi, tôi đoán nó có thể có liên quan gì đó!”

“Vật tổ chiến thần? Ý của anh là thứ này bị vật tổ chiến thần của tôi thu hút?” Si Thù mở to mắt có vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi cô lắc đầu nói: “Không, nếu tôi bỏ vật tổ chiến thần đi, đừng nói đến con thú ba đầu dưới mông tôi sẽ nổi loạn, các sinh vật khác trong lòng đất này cũng sẽ mất đi sự sợ hãi với chúng ta, chúng sẽ tấn công chúng ta từ mọi hướng.”

“Còn tốt hơn là bị thứ này hút cạn!” Hùng Thiên chạy đến bên cạnh nói: “Mọi người hãy xem Vương San San thảm như vậy, tôi không muốn biến thành người khô, bị treo lơ lửng trên không trung!”