Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 420: Quá khó xử rồi (2)




     Chương 420. Quá khó xử rồi (2)

Si Thù không ngờ Thượng Ất lại muốn thứ “vô dụng” này, cô vỗ ngực nói: “Có mấy thứ này, anh muốn bao nhiêu tùy ý! Nhưng tôi e là không thể lấy chúng ngay bây giờ, bởi vì dung nham đang phun trào dưới lòng đất. Chúng ta phải đợi thủy triều kết thúc rồi mới có thể đến Dung Động nơi có nhiều Địa Thú Tinh nhất, cũng chính là chỗ Tinh Động.

“Tinh Động và thủy triều dung nham… đúng rồi, sao lại quên mất chuyện này cơ chứ!”

Đôi mày kiếm của Thượng Ất nhướng lên, lời nói của Si Thù nhắc nhở anh nguyên nhân khiến anh chạy đến đây đều là do tên Thú Vương kia. Bây giờ tên này đã tự mình chạy tới chỗ sâu nhất của vết nứt, có lẽ hắn đã tình cờ đi tới địa điểm mà Si Thù đã nói.

Không được, không thể để cho tên gia hỏa này cướp lấy viên tinh hồn đặc biệt của mình!

Thượng Ất không còn do dự nữa lập tức đồng ý với yêu cầu của Si Thù. Si Thù rất vui mừng, cô nghiêm nghị trao Hổ Phách thần binh cho Thượng Ất, rồi dẫn người ở nơi này đi đến nơi thủy triều dung nham phun trào.

Lúc này, Hùng Thiên vừa tỉnh dậy lại bị kéo vào đội săn kho báu, trở thành chiếc xe di động của Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch.

Sâu trong khe nứt dưới lòng đất, đã nóng như thiêu đốt, dung nham đỏ sẫm từ từ chảy dọc theo một con sông ngầm rộng như sông lớn, đi qua chỗ nào là nơi đó bị hun đốt.

Hai bên lòng sông không ngừng có đá vỡ rơi xuống, giống như một người bị ngất, lao vào thủy triều dung nham với nhiệt độ cao mấy ngàn độ, nhưng cũng không lật được một gợn sóng nào.

Nơi đây giống như là địa ngục trong truyền thuyết, không có một sinh vật nào dám lang thang ở đây. Có điều, hôm nay có một người là ngoại lệ, nhìn dòng dung nham, người này không hề lộ ra vẻ sợ hãi mà còn tràn đầy ngạc nhiên, như thể dòng sông dung nham trước mặt này là khung cảnh đẹp nhất thế gian.

“Vẫn còn thiếu một chút nữa… chỉ cần tìm được một mảnh kim loại biến hình khác, việc biến hình thành chó địa ngục ba đầu sẽ hoàn tất!”

Thú Vương đứng một mình bên sông, khuôn mặt đỏ bừng vì bị dung nham chiếu vào trông có chút gớm ghiếc.

Sau khi làm nổ tung hang động nơi Thượng Ất đứng, Thú Vương đi vào những khe nứt quanh co đã được lên kế hoạch từ trước để tìm kiếm mảnh kim loại biến hình.

Nhưng có một điều không ai biết đó là việc Thú Vương tìm kiếm mảnh kim loại biến hình của con chó địa ngục ba đầu chỉ là một trong những mục tiêu của anh ta.

Sau khi trở thành chó địa ngục ba đầu, Thú Vương sẽ có sức mạnh điều khiển dung nham, vì như thế rất có thể anh ta sẽ tìm thấy viên tinh thể của con hỏa thú ẩn trong thủy triều dung nham, tiếp tục làm cho con chó địa ngục ba đầu của mình trở nên mạnh hơn, cuối cùng trở thành một con thú đáng sợ nhất trong truyền thuyết, chó quỷ địa ngục có thể phun ra quả cầu lửa dung nham.

“Không đúng, cuốn nhật ký mà mình tìm thấy đã nói rõ ràng là dung nham dâng trào sẽ dâng lên một bảo rương, trong đó có chứa mảnh kim loại biến hình của chó địa ngục ba đầu, nhưng mà tại sao mình đã đợi lâu thế rồi mà không thấy gì? Lẽ nào mình bỏ lỡ rồi?”

“Lẽ nào bảo rương chứa mảnh kim loại biến hình bị kẹt ở bên kia?”

Thú Vương đưa mắt nhìn dòng dung nham đang chậm rãi chảy. Thủy triều dung nham đã gần kết thúc, nhưng những mảnh kim loại mà anh ta cần để biến hình vẫn chưa xuất hiện.

Thú Vương hơi nôn nóng, anh ta biết rõ mình sẽ không thể ở đây quá lâu. Đây không chỉ bởi vì sức mạnh của anh ta gần như bị áp chế, mà quan trọng hơn là anh ta có thể cảm giác được sinh vật bí ẩn nhất thế giới lòng đất này đang nhanh chóng lao về phía bên này.

Khứu giác của chó địa ngục rất mạnh, sau khi biến hình, Thú Vương có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nồng nặc không thể nào xua tan được trong không khí.

Trong thế giới dưới lòng đất này có một vị vua. Anh ta đang xâm phạm lãnh thổ của họ, một khi bị phát hiện, họ nhất định sẽ kích động mà giết chết anh ta.

“Không được, không thể tiếp tục đợi được nữa!”

Nhìn dòng dung nham tạm dừng chấn động, Thú Vương quyết tâm, chân chó giẫm mạnh lên nham thạch nóng bỏng, sau đó tứ chi nhanh chóng chạy về phía bờ đối diện, trên bề mặt nham thạch có mấy viên đá nhô ra khiến cho Thú Vương có thể giữ cho chân tay của mình không bị bỏng.

Có điều… theo miêu tả của nhật ký, hình như có một con quái vật khủng khiếp ẩn nấp bên kia sông nham thạch, không biết có được may mắn không, mong là không gặp phải nguy hiểm gì!

Nghĩ đến việc này, chân của Thú Vương lại tăng tốc, ngay sau đó bóng dáng anh ta đã vượt qua dòng sông dung nham và biến mất vào vực sâu của dòng suối tối tăm, nơi đó đến trong không khí cũng có hỏa khí.

Sâu trong lòng đất, Thượng Ất và Si Thù dò dẫm đi trong lối đi tối tăm, phía sau bọn họ, Hùng Thiên từng bước từng bước theo sát, trên mặt lộ vẻ đau khổ, miệng than thở: “Hai vị tổ tông đừng có làm loạn nữa có được không, đường ở đây khó đi, ngồi trên vai sẽ rất dễ bị ngã.”

“Hùng Thiên, nếu anh làm chúng tôi bị thương, chú Thượng Ất sẽ đánh anh, anh có tin không.”

Trên vai Hùng Thiên, Đỗ Kiều Kiều lắc cái đầu của mình nhìn trái nhìn phải, ngồi vững chắc, hai cái chân nhỏ thỉnh thoảng đung đưa hai cái, một bộ dáng thoải mái như đi ra ngoài chơi.

Kể từ lúc Hùng Thiên tỉnh lại, Đỗ Kiều Kiều không còn muốn tự mình đi nữa. Hơn nữa, tính tình giản dị và thân hình cường tráng của Hùng Thiên cũng khiến Đỗ Kiều Kiều rất hài lòng, không tiếc lời khen Hùng Thiên.

“Tiểu tổ tông, coi như cô ác… Nhưng cô có thể bỏ tay ra khỏi mắt tôi không, cô thế này tôi không nhìn thấy được đường. Cô nhìn xem Tống Địch ngoan ngoãn biết bao nhiêu, tôi thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy. Ơ, Tống Địch đi đâu rồi? Thượng Ất đại nhân, không hay rồi, Tống Địch mất tích rồi!”

Hùng Thiên hét lên một cách kinh ngạc rồi rụt cổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên cổ và lưng.

Mệnh lệnh mà Thượng Ất giao cho anh là chăm sóc hai cô gái nhỏ này, nhưng bây giờ trong nháy mắt anh đã đánh mất một người, chắc Thượng Ất sẽ không vì điều này mà xét nát anh đó chứ.