Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 419: Quá khó xử rồi




     Chương 419. Quá khó xử rồi

Cất nó đi, coi như là phần thưởng của tôi cho sự giúp đỡ vừa rồi của anh. Tôi hy vọng anh có thể đối tốt với nó và để nó lấy lại vinh quang càng lớn càng tốt.”

Cái gì? Cô… không định lấy lại sao? Nhưng cô đã nói rằng đây là thần binh của tộc Si Vưu các cô, tại sao lại đưa nó cho tôi?”

Giọng điệu của Thượng Ất không còn bình tĩnh được nữa, sức mạnh của Hổ Phách thần binh vừa rồi đã được Si Thù chứng minh, đây là một bảo vật quý hiếm, nhưng mà càng là thế này, Thượng Ất lại càng không hiểu được suy nghĩ của Si Thù.

Lẽ nào, cô gái nãy đã rung động trước sự quyến rũ của anh, còn có ý đồ khác?

Nghĩ nghĩ, Thượng Ất lắc đầu thật mạnh, anh cảm thấy suy nghĩ này của mình thật buồn nôn. Si Thù là một người phụ nữ khinh thường bất kỳ con người nào hơn ai khác, sao có thể dễ dàng nhìn trúng mình như vậy.

Phải có một lý do khác!

Thượng Ất yên lặng chờ Si Thù giải thích, và Si Thù không làm anh thất vọng.

“Có điều kiện để giao bảo vật cho anh, đầu tiên, anh phải tìm cách giúp nó tìm được âm khí và máu phù hợp để khôi phục lưỡi kiếm. Thứ hai, sau khi sữa chữa Hổ Phách thần binh xong, anh phải giúp tôi một việc, tìm được hậu nhân của Hoàng Đế, để ta dùng máu của hậu nhân Hoàng Đế tế linh hồn của tổ tiên ta! Thứ ba… tôi còn chưa nghĩ xong điều kiện thứ ba…"

“Xin lỗi, sợ là không thể đồng ý với điều kiện của cô.” Thượng Ất nhẹ giọng nói, cắm cây đao vào cơ thể vun giun nước, vỗ nhẹ lên đầu của Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch rồi xoay người. Si Thù sững sờ tại chỗ.

“Anh… anh nói cái gì? Anh không muốn Hổ Phách thần binh sao? Đợi đã, anh đừng có đi!”

Si Thù hoàn toàn ngơ người, theo lẽ thường, chẳng phải Thượng Ất sẽ lập tức cảm ơn cô rồi vội vàng đồng ý với mọi điều kiện của cô sao? Đây hoàn toàn là không xuất chiêu theo lẽ thường mà?

“Tay phải tôi có Tinh Vực Cốt Đao, tay trái có Trọng Kiếm Vô Công, còn có một cây cung làm bằng xương của Thao Thiên và một mũi tên nguyên tố. Tôi có lý do để không cần cây đao Hổ Phách thần binh của cô… à, lại còn là phế phẩm cần một lượng lớn âm khí tinh khiết nữa chứ?

Thượng Ất nhẹ giọng nói, giọng điệu cao ngạo khiến cho Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch không chịu nổi nữa, thầm oán trách trong lòng: “Chú Thượng Ất, chúng ta khiêm tốt chút có được không? Dù sao đây cũng là sân nhà của người khác, chú không thích cây đao rách nát đó thì chú có thể nói một cách mềm dẻo hơn mà. Bầu không khí căng cứng như vậy, rất khó xử đó.”

Si Thù tức giận trừng mắt nhìn, nhưng thầm thấy đối phương nói cũng có lý.

Không sai, Hổ Phách thần binh khi đó xác thật là rất xấu xa, nhưng hàng ngàn năm đã trôi qua, đã mất đi một lượng lớn âm khí tinh khiết, bây giờ dựa vào năng lực rách nát này, miễn cưỡng thì có thể sử dụng như một lá bùa hộ mệnh.

Hơn nữa, nếu muốn khôi phục nó trở về giống như lúc trước thì cần có rất nhiều thời gian… được rồi, quá trình này quả thực quá lâu, chắc là nếu như không gặp phải tình huống gì bất ngờ, ít nhất cũng cần đến ba đến năm trăm năm.

“Nhưng mà… anh không muốn cây đao Hổ Phách thần binh này, anh còn muốn cái gì nữa? Anh muốn bảo rương trong tay ta, vật tổ của chiến thần Si Vưu đúng không?”

Si Thù đột nhiên hét lên giận dữ, giọng điệu kiêu ngạo như một cô gái mới lớn. Đương nhiên, xét theo tuổi tác của con người, Si Thù ở trong lòng đất mấy chục năm, chỉ có thể coi là một cô gái nhỏ trên con đường sinh mệnh gần mấy trăm năm cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi.

“Nếu tôi nói muốn, cô có đưa cho tôi không?”

Thượng Ất vẫn không quay đầu nhìn lại, nhưng giọng lạnh nhạt khiến Đỗ Kiều Kiều không khỏi loạng choạng, cô không khỏi cười nhạt.

“Chú của cháu thật lợi hại, chú đây là muốn diễn vai tổng tài lãnh ngạo đúng không? Sự khiêu khích và bá đạo trong lời nói của chú đến một đứa trẻ như cháu cũng có thể nghe thấy rõ ràng!

Nhưng mà chú cũng quá thô lỗ rồi, người ta đã vất vả đánh boss cả một đêm mới phá được cái rương, cái miệng này của chú lại muốn lấy nó?

“Đương nhiên… tôi không thể đưa cho anh.” Si Thù bực bội nói. Mặc dù cô muốn ném vật tổ của chiến thần Si Vưu vào mặt Thượng Ất với vẻ khinh bỉ, nhưng lý trí cuối cùng cũng đánh bạo được sự kích động, cuối cùng cô cũng không có làm ra hành động không lý trí.

“Có điều, ngoài bảo rương anh có thể lấy bất cứ thứ gì mà anh thích. Chỉ cần tôi có, tôi có thể cho anh tất, nhưng anh phải đồng ý yêu cầu giúp tôi tìm hậu nhân của Hoàng Đế, báo thù năm đó!”

Si Thù nói dứt khoát, với vẻ mặt tôi sẽ không để anh đi nếu anh không đồng ý với tôi.

Thượng Ất xoay người, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần cô có, cô sẽ cho tôi hết? Được rồi, tôi muốn cái này!”

Thượng Ất lấy tinh hồn mà Cao Tổ đã đưa cho anh từ cơ thể mình ra và đưa nó cho Si Thù.

“Địa Thú Tinh? Anh cần thứ này?”

Si Thù kinh ngạc nhìn Thượng Ất, cô không ngờ yêu cầu của đối phương lại đơn giản như vậy.

Sau khi bị chôn vùi dưới lòng đất hàng nghìn năm, Si Thù và tổ tiên của cô đã tìm thấy rất nhiều sinh vật kỳ lạ khi họ sinh sống và săn bắt dưới lòng đất. Hầu hết những sinh vật này đều có chứa loại hạt tinh thể này trong cơ thể của chúng, sau khi chúng chết, một số hạt tinh thể biến mất khi xác chết phân hủy, một số hạt tinh thể thì bị cát bụi vùi lấp và mất dần độ sáng bóng.

Si Thù là hậu nhân của Si Vưu, thân thể rất cường đại, sinh vật năng lượng bình thường dưới lòng đất rất yếu, chỉ tương đương với đồ ăn thông thường. Vì vậy, sau khi cố gắng nuốt những Địa Thú Tinh này vài lần, cô đã từ bỏ những hạt tinh thể này với vẻ thất vọng.

Đôi khi máu quá nhiều cũng không phải là điều tốt, nó tương đương với việc đột ngột đổ thêm xăng thường vào một chiếc xe sang vốn đã quen uống xăng chất lượng cao, đừng nói là chạy nhanh như chớp, sợ là mới chạy thôi đã nằm sấp ra rồi!