Chương 403. Hang ổ của giun nước
“Những con giun này vừa chua vừa hôi, khó ngửi quá, chúng ta mau đi thôi!”
Biến thành một con báo nhỏ, khứu giác của Đỗ Kiều Kiều đã tiến bộ hơn rất nhiều, con bọ này vẫn còn cách cô bảy tám mét mà cô đã túm lấy mũi rồi hét lên. Vẻ mặt của Thượng Ất và những người khác cũng mất tự nhiên, thực sự là không chịu nổi cái mùi này. Nhưng ngay khi Thượng Ất ra lệnh rời khỏi đây, một giọng nói trầm đục truyền từ xa đến, sau đó tường thành xung quanh rung chuyển, hang động rung chuyển, đất đá, bui bặm rơi vào mọi người.
“Chết tiệt, Thú Vương cho nổ lối ra của hang!”
Nhìn khói bụi bay vào từ lối ra dài hẹp, vết nứt vốn dĩ đã không rộng lắm giờ lại nhanh chóng thu hẹp lại, lòng Thượng Ất không tự chủ được chùng xuống, một dự cảm xấu cũng theo đó mà ập đến.
Thú Vương quá độc ác, thậm chí hắn còn cho nổ tung lối ra trong lúc mình và mọi người không chú ý, hắn muốn nhân cơ hội này chôn sống tất cả mọi người. Nhìn những bức tường xung quanh rung chuyển, đoán chừng nếu không rời đi, họ thực sự sẽ bị chôn sống ở đây.
“Mọi người đừng hoảng sợ, hãy nhìn xem xung quanh có lối ra nào khác không!”
Thượng Ất lớn tiếng ra lệnh cho mọi người rồi bình tĩnh, nhanh chóng lướt nhìn xung quanh. Ánh mắt anh đột nhiên rơi vào vài con giun nước, bởi vì quá sợ hãi mà những con bọ nước này vội vàng chạy thoát, để lại những vết nước màu đen uốn lượn suốt hang động dẫn tới một cái cửa động hình thoi.
“Có một lối ra ở đó!”
Dưới rung chuyển càng lúc càng mạnh, Thượng Ất cũng không kịp gọi những người khác đã ôm Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch nhanh chóng chạy về phía cái lỗ hình thoi. Lúc này, do sức mạnh của thuốc nổ, đỉnh hang tiếp tục nứt ra, những khối đá lớn bắt đầu rơi xuống, chỉ trong giây lát đã có ba người bị tảng đá vùi lấp, không rõ sống chết.
“Chú Thượng Ất, chú mau đi lên đi, hình như chỗ này thông với một cái động khác… ai da, không hay rồi!”
Giọng nói của Đỗ Kiều Kiều truyền đến, sau khi biến hình, cô và Tống Địch rất mảnh mai nên dễ dàng đi vào được cái lỗ hình thoi. Nhưng Thượng Ất và những người khác lại không may mắn như vậy, có bốn năm người mắc kẹt ở ngoài cửa hang vì họ quá to lớn, trong đó có cả Thượng Ất.
Đồ Kiều Kiều đang lo lắng đã nhìn thấy tảng đá rơi xuống sau lưng Thượng Ất, có rất nhiều người không kịp chạy. Những kẻ không may mắn này bị tảng đá va vào rồi đụng vào những con ve sầu, một ngọn lửa chói mắt sáng lên cùng với tiếng la hét, tất cả đều chết dưới tảng đá.
“Hai cháu đi trước đi, không cần để ý đến tôi! Tôi sự tự tìm cách rời khỏi đây!"
Thượng Ất đẩy ngã Đỗ Kiều Kiều rồi xoay người chạy về phía đầu kia, khi những người biến hình khác mắc kẹt trong hang động nhìn thấy liền nghiến răng nghiến lợi chạy theo sau Thượng Ất, sau đó mọi người tập trung về chỗ mà Y Phù đã tìm thấy rương kho báu.
“Mọi người nghe đây, tôi vừa thấy có rất nhiều ve sầu bò ra khỏi đây, nếu tôi không nhầm thì ở đây chắc sẽ có chỗ ve sầu ra vào. Mọi người liều một chút, đào bới chỗ này, có lẽ chúng ta có thể tìm được đường sống!”
“Thượng Ất đại nhân, tôi còn có một bọc thuốc nổ của Thú Vương chuẩn bị, để tôi cho nổ nó xem liệu có thể nổ ra một đường hầm không.”
“Trùng hợp vậy sao? Vậy thì quá tốt rồi!”
Thượng Ất không có thời gian cân nhắc lời nói của người này, anh nhanh chóng nhường vị trí cho anh ta. Sau đó, một tiếng động lớn vang lên, đất đá sụp đổ, mặt đất chấn động khiến mọi người đứng không vững, nhưng trước mắt lại xuất hiện một có hố to bằng cái giếng!
“Nhảy!”
Thượng Ất là người đầu tiên nhảy vào trước không chút do dự, bốn năm người còn lại cũng không chút do dự nhảy xuống. Đúng lúc này, hang động nơi có ve sầu cũng sụp đổ, mọi người cảm giác được một luồng khí cực lớn từ trong đầu truyền đến, giây tiếp theo, mọi người không biết gì nữa, chỉ có thể cuộn thân thể lại rồi lăn xuống, cuối cùng thì đập mạnh xuống nền đất ẩm ướt.
“Đây là đâu?”
Một lúc lâu sau, Thượng Ất là người đầu tiên chậm rãi đứng từ mặt đất lên. Gen amip được gia cố mạnh mẽ đã khiến anh có thể tự chữa lành vết thương nhanh hơn người thường hàng chục lần, vì vậy, việc bị choáng váng và ngã cũng không thể giết chết anh.
Một ánh sáng xanh mờ nhạt bốc cháy xua tan bóng tối dày đặc xung quanh nó.
Thượng Ất giơ cao Tinh Vực Cốt Đao lên, cẩn thận kiểm tra xung quanh, những người biến hình khác cũng tụ tập quanh người anh, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.
“Thượng Ất đại nhân, hình như đây là một cái hồ dưới lòng đất, ngài nhìn bên kia.”
Người đang nói chuyện là một người đàn ông mập mạp, thấy Thượng Ất nhìn mình, anh ta nhanh chóng cười nói: “Tôi tên là Hùng Thiên, khả năng biến hình của tôi là một con gấu đen. Thú Vương thấy tôi mạnh mẽ, ngoan ngoãn cho nên bình thường để tôi trông coi thuốc nổ.”
“Hùng Thiên? Ừm, vừa rồi anh biểu hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng!”
Thượng Ất vỗ vỗ vai Hùng Thiên, quay đầu nhìn về phía anh ta chỉ, ánh mắt bất giác co rút lại.
Đúng là một cái hồ lớn dưới lòng đất…
Thượng Ất kinh ngạc nhìn hồ nước đen kịt trước mặt, dưới sự chiếu sáng của vật thể chiếu sáng, không cách nào nhìn ra được dưới hồ sau này sâu bao nhiêu, rốt cuộc có con quái vật nào đang ngủ say không, cảm giác nằm dưới trong lòng đất trống rỗng này khiến người ta lạnh sống lưng.
Nhìn xung quanh, những tảng đá xung quanh hồ nước ngầm này rất kỳ lạ, những mảnh đá to lớn sắc như dao, súng đá bắn ra khắp nơi, sừng sững trước mặt mọi người như mê cung. Bên cạnh Thượng Ất có người rất tinh mắt, đột nhiên kinh hãi chỉ vào những mảnh đá và súng đá này, hóa ra là có xương của những sinh vật không rõ lai lịch chèn trên những phiến đá sắc nhọn này, xương trắng bị ánh áng xanh mờ của Tinh Vực Cốt Đao chiếu vào, hóa thành một ngọn lửa ma mị khiến người ta rùng mình.
“Đây… hình như đây là một nơi chết chóc!”
Sắc mặt Thượng Ất trầm xuống, trong lòng đột nhiên nổi dậy một cảm giác khó chịu. Dù nhìn thế nào đi nữa, nơi này không có cỏ, ngoại trừ đá và xương ra thì không có gì cả, nơi này có vẻ không phải là một nơi tốt, hình như khi họ chạy trốn trong cơn hoảng loạn đã vô tình xông vào một nơi không nên đến.