Chương 402. Mảnh kim loại không sử dụng được (2)
Có lẽ khát vọng sống rất mãnh liệt nên Y Phù không đợi Thượng Ất hỏi đã liền nói: “Tình cờ tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa Thú Vương và Lâm Hổ. Hình như bọn họ đã tìm thấy một số di vật cổ trong hang động, hình như là một cái tế đàn gì đó, cụ thể thì tôi không rõ, bởi vì sợ hãi nên đã rời khỏi đó. Thế nào, tôi đã nói tất cả những gì tôi biết, anh thả tôi ra đi, ở trong hình dạng cơ thể người với vết thương này tôi không chống đỡ được bao lâu đâu!”
“Được, cô có thể đi, nhưng hãy giao mảnh kim loại biến hình của cô ra trước khi đi!”
Thượng Ất lãnh đạm nói, trong giọng điệu hàm chứa ý không cho phép từ chối.
“Vậy sao được, nếu không có mảnh kim loại biến hình, đến sức lực để quay về tôi cũng không có… Nếu anh quan tâm đến mảnh kim loại này, tôi giúp anh lấy của bọn họ!”
Y Phù nói rồi đi về phía những người khác, giống như là muốn lấy đi những mảnh kim loại của họ.
Nhưng đúng lúc này, một bóng đen nhỏ nhắn lẻn đến sau lưng cô, đột nhiên có năm tia chớp vụt qua người, Y Phù che lấy cổ họng, không dám tin vào mắt mình, hung hăng nhìn chằm chằm mèo đen nhỏ Tống Địch, cổ họng phát ra tiếng ục ục.
“Tại sao… tại sao… muốn giết tôi?”
“Bởi vì cô muốn giết Đỗ Kiều Kiều, cô luôn dùng mảnh kim loại biến thành thú để bắt nạt những người khác, vì vậy, tôi muốn trả thù!”
Giọng nói của Tống Địch phát ra từ trong cơ thể con mèo đen nhỏ, Thượng Ất cảm thấy hơi kinh ngạc trước giọng điệu bình tĩnh của Tống Địch. Anh không ngờ Tống Địch trông có vẻ rụt rè nhưng khi bắt đầu lại dứt khoát như vậy, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.
Cuối cùng, Y Phù ngã xuống, mảnh kim loại biến hình của cô cũng theo sinh mệnh cô rơi xuống đất.
Tống Địch trở về hình dáng con người, nhặt mảnh kim loại đưa cho Đỗ Kiều Kiều rồi nói: “Kiều Kiều, mảnh kim loại này rất thần kỳ, bạn nhận lấy đi, như vậy sau này sẽ không có ai dám bắt nạt bạn nữa.”
“Cho mình? Bạn không cần đổi miếng kim loại mèo đen nhỏ của bạn sao?”
Đỗ Kiều Kiều trợn tròn mắt, hành động của Tống Địch khiến cô bé kinh ngạc.
“Mình không cần, mình đã quen với bộ dạng con mèo đen nhỏ này rồi, về sau nếu mình gặp nguy hiểm, bạn sẽ bảo vệ mình!”
Tống Địch cười nhẹ rồi đưa miếng kim loại cho Đỗ Kiều Kiều, mà lúc này Thượng Ất được Tống Địch gợi ý, dựa vào tốc độ mạnh mẽ của mình để nhặt mảnh kim loại hình hổ của Lâm Hổ, tiện tay mang chiếc rương kho báu mà Y Phù tìm thấy về.
“Chú Thượng Ất, chú muốn biến hình sao? Thực ra, khả năng biến hình của mảnh kim loại này rất thú vị. Cháu sẽ dạy chú cách sử dụng nó… đầu tiên, chú hướng phần trên của miếng kim loại lên, sau đó chuyển năng lượng trong cơ thể để dẫn phát nó chuyển hóa…”
Dưới sự hướng dẫn của Tống Địch, Thượng Ất và Đỗ Kiều Kiều bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu cách biến hình này.
So với Thượng Ất, lần biến hình đầu tiên của Đỗ Kiều Kiều diễn ra suôn sẻ hơn. Chỉ sau vài lần thử, một con báo nhỏ có kích thước bằng con mèo đen nhỏ của Tống Địch đã xuất hiện trước mặt Thượng Ất, trông rất đáng yêu.
Có điều Thượng Ất lại gặp rắc rối, anh phát hiện dù có cố gắng vận chuyển năng lượng thế nào cũng vẫn không thể biến hình được, trong lúc vội vàng anh đã thôi thúc năng lượng của mình trong phạm vi nhỏ, gây ra một loại cộng hưởng năng lực, trong tích tắc, mọi người xung quanh anh đều không thể kiểm soát được mà biến thành những con thú khác nhau.
Cuối cùng, Thượng Ất đã chọn từ bỏ, anh có cảm giác những mảnh kim loại biến đổi này dường như từ chối anh, như thể Thượng Ất là kẻ thù của nó vậy.
Có điều, Thượng Ất không vì thế mà chán nản, ngược lại lại càng khơi dậy trí tò mò của anh đối với mảnh kim loại, Thượng Ất bắt đầu nghiên cứu mảnh kim loại trong rương kho báu mà Y Phù tìm được.
“Ồ, tôi hiểu rồi, những miếng kim loại này ban đầu có hoa văn đối ứng ở mặt sau. Lâm Hổ có hoa văn hình con hổ, Y Phù có hoa văn hình con báo, ngoài ra còn có thằn lằn, hổ mang chúa và hươu… Trông có vẻ những miếng kim loại có hoa văn thú dữ nhiều hơn một chút, nhưng đáng tiếc những miếng kim loại này đều bị miếng kim loại hình con báo của Y Phù hấp thụ rồi, nếu không có thể thử từng miếng một xem có thể biến hình thành những động vật này được không.”
Thượng Ất nói rồi lần lượt thu thập hàng chục mảnh kim loại trong rương kho báu, định lấy những thứ này về cho mọi người xem, không chừng có thể nghiên cứu những bí ẩn rồi tạo ra một nhóm quân động vật.
“Chú Thượng Ất, cháu cảm thấy chú rất cao, giống như một người khổng lồ vậy.”
Thượng Ất đang định rời đi để đi tới động kinh dị thì đúng lúc này dưới chân liền có cảm giác lông tơ đang cọ vào mình, nhìn xuống thì thấy Đỗ Kiều Kiều sau khi biến hình đang chơi rất vui vẻ.
Những thuộc hạ khác của Thú Vương cũng đang run rẩy túm lại với nhau, như thế họ cực kỳ sợ hãi con báo nhỏ mà Đỗ Kiều Kiều biến thành.
“Chú Thượng Ất, bọn họ đều nói muốn đi theo chú, sau này sẽ nghe lời của chú, bọn họ không muốn quay lại rạp xiếc nữa.”
Tống Địch cũng rướn người về phía trước, tất cả những con vật quái dị đều gật đầu rồi nhìn Thượng Ất với ánh mắt kinh hãi.
“Muốn đi theo thì đi theo thôi, nhưng ta phải cảnh báo trước rằng kẻ nào không tuân lệnh, ta sẽ giết người đó bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”
Thượng Ất nghiêm khắc ra lệnh, lúc này trong sơn động lại có biến đổi.
Có thể do ăn quá nhiều ve sầu, bốn năm con giun nước đã dày hơn hai vòng, to tròn hơn so với lúc mới xuất hiện, gần như là biến thành cái xô, động tác trườn bò của bọn chúng có vẻ khá vất vả, trông rất buồn cười.
Nhưng chẳng ai dám cười mấy con giun nước này, việc nuốt chửng một sinh vật ve sầu sáp có thể tự bốc cháy đã không phải là một con vật lương thiện gì rồi.
Mà một thân nước đó, khi mọi người lại gần đều có thể ngửi được mùi hăng hắc, giống như rất nhiều dung dịch trong phòng thí nghiệm được pha trộn với nhau tạo thành dung dịch tổng hợp, thật khiến người ta không nhịn được muốn nôn.