Chương 404. Xương trắng đầy núi
“Thượng Ất đại nhân, ngài xem, hình như có con giun nước ở đó!”
Một thiếu nữ mảnh khảnh trong đám người đột nhiên hét lên, theo hướng ngón tay cô ta, bọn họ nhìn thấy con giun có mùi chua vừa rồi.
Lúc này, những con giun đã ăn no ve sầu đang từ từ bò vào hồ, ngay khi lớp lông tơ kinh tởm của chúng chạm vào mặt nước, thì liền xù lên giống như một chiếc áo phao, khiến bọn chúng có thể tự do di chuyển trong nước, chuyển động của chúng cực kỳ nhanh nhẹn.
“Chết tiệt, chúng ta chạy đến hang ổ của giun nước!”
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, Hùng Thiên kinh hô một tiếng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy những người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào mình đầy ác ý, thấy thế anh ta vội vàng cười xấu hổ, che miệng lại: “Tôi không cố ý… thật ra mọi người không cần phải lo lắng về những con giun nước này, dường như chúng không quan tâm đến chúng ta.”
Dường như những con giun nước này không có hứng thú với Thượng Ất và những người khác, sau khi tự do bơi ở trên hồ một lúc, chúng lặn xuống sâu rồi biến mất. Lúc này, người phụ nữ mảnh mai lại một lần nữa có phát hiện mới khiến mọi người chú ý.
“Mọi người mau xem, tôi phát hiện có một thứ kỳ lạ.” Người phụ nữ mảnh mai cầm trên tay một mảnh kim loại ngắn, một đầu của của nó được nối với một sợi xích sắt, đầu kia của sợi xích sắt là một cái búa khổng lồ hình quả dưa được để trên mặt đất, người phụ nữ cố gắng thế nào cũng không nhấc lên được, trông cực kỳ nặng nề.
“Ồ, Vương San San, cô tìm được cái gì rồi, để tôi xem xem.” Hùng Thiên dựa sát vào người phụ nữ, duỗi hai bàn tay to đầy lông ra nắm lấy thanh kim loại, nhưng lại không ngờ với sức mạnh của mình mà chỉ khiến cho chiếc búa hình quả dưa rời khỏi mặt đất vài centimet, cuối cùng anh ta đành phải nở nụ cười ngượng ngùng, nói: “Thứ này rất tuyệt, hẳn là một vũ khí lợi hại.”
“Phí lời, cái này còn cần anh nói sao, ai cũng thấy được điều đó.” Vương San San trừng mắt nhìn Hùng Thiên, rồi quay đầu lại cung kính nói với Thượng Ất: “Thượng Ất đại nhân, cây búa này thực sự rất nặng, nhưng nó lại xuất hiện ở đây nói rõ trước đây đã từng có người ở chỗ này, chúng ta nhìn kỹ xung quanh có lẽ sẽ tìm được lối ra.”
“Ừm, lời cô nói có lý.” Thượng Ất gật đầu, ánh mắt rơi vào thanh kim loại trước mắt, vẻ mặt lộ ra vẻ trầm tư: “Hoa văn của thứ này rất đặc biệt, hình như tôi đã thấy ở nơi đâu đó…”
“Ồ, Thượng Ất đại nhân, ngài đã từng nhìn thấy loại vũ khí này sao? Có thể nói cho tôi biết vị anh hùng nào đã sử dụng nó không, có thể dùng một vật nặng như vậy làm vũ khí, thật sự quá trâu bò rồi!”
Hùng Thiên có dáng người rắn rỏi, nhưng mồm mép lại rất giỏi bẻ lái nghênh đón, thấy dường như Thượng Ất cố ý cầm lấy chiếc búa, anh ta vội vàng kéo chiếc búa đến trước mặt Thượng Ất, không ngờ Thượng Ất thản nhiên vươn tay, trực tiếp cầm lấy cây búa trước mặt hắn.
“Cảm giác lạnh lẽo này, còn có cảm giác ma sát độc đáo trong kết cấu… tôi nhớ ra rồi, hoa văn trên cây gậy thiên giới của tiến sĩ L cũng có hoa văn như thế này!”
Thượng Ất kinh ngạc nhìn chiếc búa, cuối cùng anh cũng nhớ ra mình đã nhìn thấy hoa văn đặc biệt này ở đâu. Cây gậy có huyết tinh mà anh lấy được cũng có hoa văn như thế này. Chẳng trách Thượng Ất thấy vũ khí này rất quen thuộc, hóa ra nó cũng đến từ “Thiên Giới”!
“Đợi đã, hình như có gì đó không ổn!”
Mặc dù vũ khí này có cấu tạo và kết cấu rất giống với cây gậy thiên giới, nhưng dường như trên cơ thể nó thiếu một chút “sức sống”, khi Thượng Ất chạm vào nó, anh hoàn toàn không cảm nhận được luồng năng lượng bí ẩn trên cây gậy Thiên Giới, nó giống như là đã chết vậy.
“Vũ khí này… chết rồi?”
Một ý nghĩ lạ chợt lóe lên trong đầu Thượng Ất, sau đó ý nghĩ đó càng lúc càng mạnh, cứ lởn vởn không đi. Thượng Ất đột nhiên kích phát Tinh Vực Cốt Đao đâm vào không gian trống khác bên hồ khiến tất cả mọi người sững sờ.
Đao gãy, kiếm gãy, khúc côn gãy thành mảnh, rìu vỡ nát… Vô số vũ khí đã từng sắc bén giờ đây nằm yên lặng bên hồ tạo thành một màu gỉ sắt xanh đậm, con đường uốn lượn về cuối tầm mắt của mọi người.
Đây không chỉ là một nơi chôn xương cốt, nó còn là một ngôi mộ chứa vũ khí!
Tất mọi người đều sững sờ nhìn tất cả, lúc này có người đang ở bên kia hồ nước ngầm phát hiện vô số chiến giáp bị hỏng cũng nằm trên mặt đất, trong đó có vô số xương trắng, cực kỳ đáng sợ.
“Mọi người mau nhìn xem, hình như có một cái tế đàn ở đó.”
Lần này, Hùng Thiên là người đầu tiên hét lên, có điều chào đón anh ta là một loại ánh mắt khinh khỉnh. Ở đó xương trắng chất thành một ngọn núi khổng lồ cao năm thước, chỉ cần ai không mù là có thể nhìn thấy, nhưng khi Hùng Thiên đột nhiên hét lớn, người gan bé sợ hãi đến mức muốn tè ra quần.
“Con gấu ngu ngốc, anh không làm ồn thì chết sao? Cẩn thận không chúng tôi ném anh xuống hồ nuôi lũ giun nước ghê tởm kia.”
“Ok, Ok, tôi hứa sẽ không làm phiền mọi người nữa, vừa rồi là tôi quá kích động.” Hùng Thiên cười xấu hổ, sau đó nghiêng người, thần bí nói với Thượng Ất: “Thượng Ất đại nhân, trước đây tôi đã từng nghe thấy Thú Vương nói chuyện với Lâm Hổ, họ nói rằng có thể có những người thượng cổ bí ẩn ẩn dưới lòng đất, chúng ta không nên đột nhập vào nghĩa trang của những người thượng cổ này.”
“Đừng có nói nhảm, ở đây… ở đây sao có thể là nghĩa trang chứ, đừng nói nữa!”
Lời nói của Hùng Thiên khiến Vương San San sợ hãi, sắc mặt tái mét, toàn thân không kiểm soát được mà run rẩy. Đối với phụ nữ, những nơi như lăng mộ chính là điểm chết của họ, bây giờ Hùng Thiên lại giả vờ bí ẩn khiến cô và những thành viên nữ khác sợ hãi đến suýt khóc.
“Đây không phải là nghĩa trang, đây là nơi hành quyết…”
Thượng Ất nhàn nhạt nói, ánh mắt bình tĩnh quét qua đám xương trắng, một vài suy đoán hình thành trong lòng hắn – trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ L, cây gậy Thiên Giới và thiên giáp trên người con vượn khổng lồ chắc là đều đến từ những gì còn lại của nền văn minh dưới lòng đất này.