Chương 401. Mảnh kim loại không sử dụng được
Trong khi Thượng Ất đang suy nghĩ thì Y Phù lại biến hóa lần nữa. Chỉ thấy cô ta liên tục lấy ra mảnh kim loại từ trong hộp màu đồng, bề mặt của những mảnh kim loại này hơi mờ, nhưng khi Y Phù đặt miếng kim loại hình báo của cô ấy lại gần chúng, những miếng kim loại này đột nhiên phát ra ánh sáng dịu, khi đó miếng kim loại trong tay Y Phù lại càng sáng hơn, như thể nó đang hấp thụ toàn bộ năng lượng của miếng kim loại, thậm chí ngay cả con ve sầu đang đốt cháy trên cơ thể cô cũng từ từ bị dập tắt.
Miếng kim loại hình báo nâng cấp rồi?
Lâm Hổ ở bên cạnh kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó anh ta bỏ qua cơn đau đớn dữ dội trên người, liều mạng leo về phía Y Phù, nhưng không ngờ Y Phù lại biến thành hình dạng con báo hoa và dễ dàng trốn thoát lần nữa.
“Hừ, rõ ràng đã biết tôi nâng cấp rồi, còn không biết tự lượng sức mình mà động thủ, hãy để tôi kết liễu tên ngu ngốc anh đi!”
Sau khi Y Phù biến hình lần nữa, cô ta đã hoàn toàn khác trước, khác biệt lớn nhất là ở tốc độ của cô ta đã tăng gấp đôi, mặc dù hình dạng hổ dữ của Lâm Hổ rất dữ tợn nhưng lần này anh ta khó có thể bắt được dấu vết của đối phương chứ đừng nói là cắn xé.
Thêm vào đó anh ta bị thương rất nặng, một lúc sau, Lâm Hổ bị Y Phù dùng móng vuốt cắt qua cổ họng, máu phun ra chết ngay tại chỗ.
“Tốt tốt tốt, Y Phù, coi như cô lợi hại, đợi tôi ra ngoài sẽ tính sổ với cô!”
Nhìn thấy Lâm Hổ, thuộc hạ có năng lực của mình bị giết, ánh mắt lạnh lùng của Thú Vương gần như là có thể giết chết người khác. Nhưng dường như anh ta đã đánh giá thấp tham vọng của Y Phù, sau khi thực lực tăng lên rất nhiều, Y Phù không những không chạy trốn mà còn chạy về phía mọi người, cất giọng lạnh lùng:
“Thú Vương đại nhân, còn có rất nhiều kho báu sâu trong khe nứt này, ngài không định chia sẻ vị trí với mọi người sao?”
“Ha ha ha, Y Phù, tôi phải thừa nhận rằng cô rất can đảm và tham lam. Có điều, cô nghĩ rằng nâng cấp biến hình con báo của mình là có thể khiến tôi ngoan ngoãn nói ra vị trí của rương kho báu sao?”
Thấy Y Phu đang nhanh chóng đến gần, Thú Vương không tức giận mà mỉm cười chỉ tay về phía Thượng Ất nói: “Có điều nếu cô giúp tôi giết những người này, để con mèo đen nhỏ lại cho tôi, tôi có thể cân nhắc nói cho cô biết vị trí của rương kho báu tiếp theo!”
“Giết anh ta? Không phải là ngài muốn dùng anh ta để thu hút quái vật dưới lòng đất sao? Ồ, tôi hiểu rồi, hóa ra là muốn dùng dao giết người, còn muốn dùng tay tôi để kiểm tra thực lực của anh ta đúng không? Hay là anh nghĩ anh ta có thể dễ dàng giết tôi và trút giận cho anh?”
Y Phù cười, tự tin nói: “Nhưng cho dù có là lợi dụng thì cũng không thành vấn đề. Dù sao, cuối cùng tôi cũng nhất định phải giết chết tên khốn kiếp này. Hắn đã giết chết bảo bối Chu Cửu Thân của tôi, tôi muốn báo thù!”
Y Phù vừa nói vừa dùng hết tốc lực lao nhanh về phía Thượng Ất, dáng người lao đến với tốc độ nhanh như chớp, sau vài hơi thở đã lao tới trước mặt Thượng Ất, hàm răng trắng và sắc nhọn hiện rõ trên đầu con báo gớm ghiếc.
“Người phụ nữ ngu xuẩn này, với tốc độ này mà còn dám hung hăng ở trước mặt ta? Quỳ xuống cho ta!”
Nói về tốc độ, hiển nhiên tốc độ của Y Phù không là gì trong mắt Thượng Ất.
Trong khoảng khắc đó, Thượng Ất nhẹ nhàng xoay người, trong vòng mười giây, tay anh đã bóp vào cổ Y Phù.
Sau đó, hai cánh tay anh di chuyện, sau khi biến hình cơ thể nặng vài trăm cân của Y Phù nặng nề đập xuống đất, ngay lập tức những chiếc gai đá sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể cô khiến cô khóc thét.
“Thú Vương, nói thử kế hoạch của ngài đi, ngài chuẩn bị lợi dụng tôi như thế nào? Còn có, có bao nhiêu quái vật ở dưới lòng đất này?”
Đè Y Phù xuống, Thượng Ất liếc mắt nhìn về phía Thú Vương.
Thấy Thú Vương và những người khác như thế này anh đã bắt đầu ngửi thấy mùi âm mưu. Có điều, Thượng Ất vẫn tò mò muốn biết Thú Vương biết được bao nhiều về những thứ dưới lòng đất này, nếu như Thú Vương không hợp tác anh cũng không ngại dùng phương thức bạo lực để ép Thú Vương hợp tác.
Những cảnh tượng tiếp theo khiến Thượng Ất bất ngờ, thấy Thượng Ất dễ dàng đánh bại Y Phù, Thú Vương quay người bỏ chạy, sau đó liền biến mất vào sâu trong đường hầm ở hang động.
Thú Vương dứt khoát bỏ chạy, có lẽ bởi vì hắn thấy thực lực phi thường của Thượng Ất, cũng có lẽ bởi vì nguyên nhân khác, tóm lại bỏ hết người của mình mà chạy, ném đám phiền toái này cho Thượng Ất.
“Chú Thượng Ất, chúng ta phải xử lý những người này và người phụ nữ này thế nào đây!”
Đỗ Kiều Kiều thấy Y Phù bị Thượng Ất đè trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng.
Suy cho cùng, Đỗ Kiều Kiều vẫn còn là một đứa trẻ, cô bé còn chưa lạnh lùng đến trình độ có thể tùy ý giết chết kẻ thù.
“Buông tôi ra, tôi biết Thú Vương chạy đi đâu, chỉ cần anh hứa không giết tôi, tôi sẽ dẫn anh đi tìm hắn!”
Y Phù dần dần khôi phục hình dáng con người, phần ve sầu sáp đốt cháy toát ra mùi tanh nồng khiến Thượng Ất nhăn mũi.
“Nói đi, Thú Vương chạy đi đâu?”
Thượng Ất buông Y Phù ra, ra hiệu cho cô ấy nhanh chóng trả lời.
“Hang kinh dị, đó là nơi sâu nhất mà chúng tôi đã đến khi đi khám phá các vết nứt dưới lòng đất. Ở đấy có một sức mạnh bí ẩn nào đó, bất kể ai đến đó, sức mạnh toàn thân sẽ hao hụt từ mười thành chín, như thể bị thứ gì đó rút đi vậy.”
“Còn có một nơi như vậy?”
Thượng Ất lộ ra vẻ ngạc nhiên và nhìn Tống Địch đang bất giác tránh sang một bên.
Thượng Ất nhớ rằng năng lực của Tống Địch đã bị suy yếu, tất cả những sinh vật bị năng lực của cô ấy tấn công, dù là người hay là thú đều sẽ từ từ bất tỉnh và cuối cùng là hôn mê.
Những gì Y Phù mô tả bây giờ rất giống với khả năng của Tống Địch, nhưng nghe có vẻ mạnh mẽ và đáng sợ hơn.
Nhưng tại sao Thú Vương lại chạy đến đó?