Chương 400. Y Phù quá tự tin
Bây giờ những con ve sầu sáp này đã ngăn cách Thú Vương và những người khác, nên anh hiện nguyên hình chuẩn bị giành lấy nó, đúng không? Nói cho anh biết, lão ba tôi không sợ anh biến thành hổ, có giỏi thì anh tới đây thử xem!”
Giọng của Y Phù rất lớn, Thú Vương và những người khác trong hang động yên tĩnh nên nghe thấy rất rõ.
Vẻ mặt Thú Vương trầm xuống, những đoàn viên khác của rạp xiếc không biết về rương kho báu ở bên cạnh anh ta lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt nhìn Thú Vương tràn đầy nghi ngờ và ngờ vực.
“Đủ rồi, hai người tới đây, nếu không ta giết các người bây giờ!”
Hiển nhiên là Thú Vương đang rất tức giận, anh ta không ngờ được hai người quyền lực nhất lại phản bội mình để lấy một chiếc rương, còn khiến cho những người khác nghi ngờ mình, điều này đơn giản là không thể tha thứ được.
“Thú Vương đại nhân, ngài đừng lãng phí tâm tư nữa, có được mảnh kim loại biến hình trong rương kho báu này, tôi có thể nâng cao sức mạnh biến hình thành báo của mình, những con ve sầu sáp đó và con chó hai đầu của ngài không thể bắt được tôi!” Vừa nói, hai tay Y Phù đan vào nhau, một con báo to lớn, xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người.
Hóa ra mảnh kim loại của người huấn luyện thú Y Phù là một con báo!
“Được! Y Phù, cô giỏi lắm! Lâm Hổ, ngay lập tức, giết cô ta cho tôi!”
Thú Vương cười lạnh, Lâm Hổ lập tức biến thành hổ, hai con hổ và báo liều mạng cắn xé trong hang động gây nên tiếng động rất lớn, con giun nước cũng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người!
“Tiểu tiện nhân nhà mày, dám cắn tao!”
Đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng gầm thét của Lâm Hổ, sau đó con hổ to lớn lăn lộn trên mặt đất, liên tục gào thét.
Thượng Ất và những người khác nghe tiếng của họ, chỉ nhìn thấy sau lưng con báo hoa mà Y Phù biến thành phun máu, những chiếc răng sắc nhọn cắn chặt đũng quân Lâm Hổ.
Trong cuộc chiến, Lâm Hổ vô tình bị Y Phù cắn, cơn đau dữ dội gần như lập tức khiến anh ta mất khả năng chiến đấu.
“Hừm, không phải bình thường mày luôn thích bà đây cắn chỗ này của mày sao, bây giờ bà đây sẽ thành toàn cho mày!”
“Rắc rắc!”
Khi hai hàm răng của Y Phu chạm vào nhau, Lâm Hổ hét lên một tiếng vang trời, một dòng máu đen đậm đặc phun ra từ đáy quần anh ta, trong tích tắc, anh ta đã trở thành con hổ thái giám đầu tiên trong số các con hổ, thật là thảm thương.
Có điều, Lâm Hổ cũng không để cho Y Phù đi, khi Y Phù ngẩng đầu lên, nuốt khối máu thịt, Lâm Hổ đã thô bạo lấy móng hổ sắc nhọn móc vào cơ thể mình, sau đó lăn một vòng, hai người ngã nhào, trực tiếp rơi vào một đống ve sầu sáp, giết chết vô số con ve sầu sáp.
Con ve sầu bị nghiền này trực tiếp bốc nháy, điều này rõ ràng là Lâm Hổ đã đoán trước được.
Dù là hổ hay là người, rõ ràng việc trở thành thái giám là không thể chấp nhận được, vì vậy lúc này Lâm Hổ cũng không định sống nữa.
Anh ta sẽ kéo Y Phù chết cùng!
Hiển nhiên, Y Phù cũng nhận ra điều này, con ve sầu đang bốc cháy, mặc cho cô đập mạnh thế nào, ngọn lửa màu trắng sữa vẫn không ngừng thiêu đốt, trên người cô rất nhanh đã bị đốt cháy thành mấy lỗ đen lớn.
“Rương kho báu… rương kho báu của tôi…”
Trong cơn hoảng loạn, cuối cùng Y Phù cũng leo lên và tìm được chiếc rương kho báu giữa đống đá vụn. Sau khó nhọc mở nắp hộp, Y Phù rùng mình và nhét tấm kim loại biến hình của mình vào, một luồng sáng nhẹ lóe lên, tấm kim loại hình của Y Phù thay đổi, màu sắc của hoa văn Thái Cực khắc trên đó dường như tối đi rất nhiều, Thượng Ất nhìn từ xa đã cảm thấy dường như hoa văn trở nên sống động hơn.
“Vậy mà nó có thể tự hấp thụ năng lượng và nâng cấp, có vẻ như miếng kim loại biến hình này thuộc về một loại trang bị năng lượng, chỉ là không biết nguyên lý của nó là gì. Hơn nữa, nhìn vào vết tích của rương kho báu này, những mảnh kim loại năng lượng này rất lâu đời, ít nhất cũng phải vài nghìn năm tuổi… nhưng mà chỉ với mấy nghìn năm mà loài người có thể tạo ra một thứ thần kỳ như vậy sao? Hay là những mảnh kim loại này hoàn toàn không phải của con người mà lả sản phẩm của một nhóm có trí thông minh nào đó sống ở thời cổ đại?”
Thượng Ất nhìn sự biến hóa trong tay Y Phù và không khỏi trầm ngâm.
Sau ngày tận thế, có quá nhiều nền văn mình chưa được biết đến đã xuất hiện trên Trái Đất.
Ví dụ như Ly Á thừa hưởng chiến thần của vùng Amazon, ví dụ như con bọ máu háu ăn ở trong ngôi cổ mộ dưới lòng đất, nguồn gốc kỳ lạ của Cao Tổ và nền văn minh của miếng kim loại hoa văn Thái Cực ở trước mặt này… Tóm lại, Thượng Ất cảm thấy thảm họa toàn cầu thoái hóa giáng xuống không phải là không có lý do.
Thiên thạch bí ẩn trên Trái Đất dường như đang sử dụng sóng từ trường của ngôi sao X để triệu tập các nền minh cổ đại trên khắp thế gới cùng nhau thức dậy. Các loài quái vật biến chất khác nhau chỉ là một phần của các sinh vật ở bề mặt, có rất nhiều sinh vật dưới lòng đất đang xuất hiện dần trước mặt thế giới.
Thượng Ất thậm chí còn kinh hãi nghĩ tới một khi một số lượng lớn sinh vật dưới lòng đất đeo những mảnh kim loại biến hình này xuất hiện trước mặt thế giới, con người trên bề mặt, bao gồm gần 10.000 người còn sống sót trong căn cứ Tổ Ưng của anh có thể còn được sống an toàn và ổn định không?
Khả năng này là vô cùng lớn, cho dù là từ con ve sầu sáp, giun nước, rương kho báu có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, hay từ việc Cao Tổ không muốn xuống lòng đất, khả năng những sinh vật thông minh sống trong các vết nứt ngầm này là rất cao!
Thu hồi suy nghĩ của mình, Thượng Ất bình tĩnh nhìn Lâm Hổ và Y Phù, anh đã hạ quyết tâm rằng mình việc khám phá rõ ràng di tích của nền văn minh dưới lòng đất này quan trọng hơn nhiều so với việc tìm những tinh hồn đặc biệt.
“Ha ha ha, quả nhiên là một bảo bối, bây giờ biến hóa báo hoa của ta có thể nâng cấp rồi!”