Chương 399. Tàn sát lẫn nhau
Rõ ràng là vì người phụ nữ này quá sợ hãi nên đã cầm lấy miếng kim loại biến hình và biến thành một con trăn. Đồng thời, Thượng Ất nhận ra người phụ nữ này chính là người đã nuốt người đàn ông không nghe lời trong màn biểu diễn xiếc.
Biến thành hình dạng rắn liệu có thể tránh được sự tấn công của ve sầu không?
Thượng Ất nhìn cô gái hình rắn vội vàng chạy trốn, nửa tò mò nửa lo lắng, nhưng ngoài sự đoán của mọi người, có lẽ vì quá căng thẳng, hoảng sợ, cô gái hình rắn đã xông thẳng đến khu vực có nhiều ve sầu nhất, hàng chục con ve sầu trực tiếp bay đến.
Tiêu rồi!
Không chỉ Thượng Ất mà tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hành vi gần như tự sát này về cơ bản đã tuyên bố án tử hình với cô. Con ve sầu bằng sáp sẽ thiêu sống cô ấy, thậm chí chỉ còn lại xương cháy!
Nhưng mọi thứ lại vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người lần nữa, sau một hồi chật vật, vô gái hình rắn đã bỏ chạy một cách bình an vô sự trước mặt mọi người!
Sao có thể? Không đúng mà?
Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Thượng Ất đã hiểu được sức mạnh của những mảnh kim loại biến hình ma thuật này. Những mảnh kim loại này đơn giản chỉ là tạo ra một bóng ma, mà thực tế là đang sử dụng một loại sức mạnh bí ẩn nào đó để biến con người thành nhiều loại động vật khác nhau trong thời gian ngắn.
Lẽ nào là vì biến thành một con rắn sao?
Thượng Ất đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong trí nhớ của anh, rắn là động vật máu lạnh, những mảnh kim loại này ảo diệu như thế, có thể là sau khi biến hình cô gái này giống như là rắn thật, thân nhiệt rất thấp, nên mấy con ve sầu sáp không có ý định tấn công.
Thượng Ất càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao, xem ra mấu chốt để thoát khỏi sự tấn công của lũ bọ nhỏ này chính là nhiệt độ, Nhưng nhiệt độ cơ thể con người nói chung là 36oC, rõ ràng là những con ve sầu đó có thể cảm nhận được nhiệt độ này, vậy thì làm sao để có thể hạ nhiệt độ cơ thể và trốn thoát như cô gái hình rắn đó?
Không có cách nào cả… Lần này Thượng Ất thật sự không có cách nào cả, thay đổi thân nhiệt từ trước tới nay chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết, trên thực tế ai có thể tùy tiện khống chế thân nhiệt của mình?
Hay là giết những con ve sầu sáp này? Vô ích, Thượng Ất không khỏi có chút khó chịu.
Nhưng mà phải dùng biện pháp nào để giết những con ve sầu này?
Tinh Vực Cốt Đao? Thao Thiết Cốt Cung? Trọng Kiếm Vô Công?
Thượng Ất nghĩ tới mấy loại vũ khí tốt, nhưng cuối cùng chỉ có thể lắc đầu không nói nên lời, những vũ khí này có thể giết người, nhưng muốn giết ve sầu bằng sáp đốt như nến này hiển nhiên là có chút kỳ quái.
Những con ve sầu sáp này không sợ chết chút nào, dựa vào kiến thức của con người, những con ve sầu sáp này tuyệt đối là côn trùng trong thế giới hoang tưởng, chúng chỉ mong lao lên để chết cùng ngươi.
Thượng Ất không muốn chết dưới tay những con bọ này, anh đã lên kế hoạch rồi, nhưng nếu không có kết quả, anh dùng khả năng tốc độ của mình để cưỡng ép lao ra, đương nhiên trước khi lao ra anh phải bắt được hai con ma chết thay chắn trước mặt để thu hút sự chú ý của ve sầu.
Về phần tên đó sống hay chết, Thượng Ất không quan tâm, chỉ cần anh và Đỗ Kiều Kiều, Tống Địch có thể sống sót là được.
Nhưng ngay khi Thượng Ất chuẩn bị bắt hai tên chết thay thì cảnh tượng bất ngờ lại xuất hiện!
Giữa hang sáng tối, có bốn năm con bọ mảnh mai dài hơn một mét không biết chui ra từ đâu.
Những con bọ này ướt sũng, khắp người phủ đầy những sợi lông mảnh màu đen và cam xen với nhau, trông giống những con mèo không đầu bị kéo dài ra, nhìn rất ghê tởm.
Có điều, sự xuất hiện của những con bọ này không uy hiếp đến Thượng Ất và những người khác, thay vào đó, chúng lao vào đám ve sầu dày đặc, mặt đất những nơi chúng đi qua như thể bị cày xới bởi một chiếc máy cày, không một con ve sầu nào chạy thoát được chúng, tất cả chúng đều bị ăn thịt.
Kẻ thù tự nhiên của đám bọ này?
Mắt mọi người đều sáng lên, sự xuất hiện tình cờ của con bọ nước này chỉ đơn giản là kẻ thù không đội trời chung của ve sầu, cuộc khủng hoảng khổng lồ lặng lẽ biến mất.
“Cơ hội tốt, mọi người mau chạy đi! Đợi lát nữa mấy con ve sầu này phản ứng lại, chúng ta sẽ không chạy thoát được đâu!”
Nhìn thấy đàn ve sầu trở nên lộn xộn, Thượng Ất kéo Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch chạy trốn khỏi hang. Khi Thú Vương nhìn thấy Thượng Ất rời đi, hắn do dự một lúc rồi mới nghiến răng làm theo. Chẳng mấy chốc đã có bảy tám người chạy xuống đường hầm sâu trong hang, nhưng không hiểu sao Lâm Hổ và người huấn luyện thú Y Phù vẫn đứng bất động trong hang.
“Ừng ực!”
Tiếng nuốt nước bọt trong miệng Lâm Hổ truyền ra trong hang động im lặng lọt vào tai Y Phù thật chói tai.
“Tôi tìm được rương kho báu trước, cô không thể giành với tôi!”
Y Phù rực lửa nhìn chằm chằm Lâm Hổ, như thể đây là kẻ thù của mình. Ở một góc khuất sau lưng cô, một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại màu đồng thau lộ ra trong một góc nhỏ của đống đá, thỉnh thoảng có một con ve sầu bằng sáp phát ra ánh sáng trắng bò qua tẩy sạch những vết rỉ sét khiến màu đồng sáng lấp lánh.
“Hừm, anh định tự mình lấy rương kho báu mà không nói cho đoàn trưởng Thú Vương à, từ lâu tôi đã thấy anh có vấn đề rồi, tránh ra để tôi mở rương, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Lâm Hổ ngẩn ra, vươn tay muốn đẩy Y Phù. Ở trong rạp xiếc, Lâm Hổ được coi là chỉ huy thứ hai, tất cả mọi người trừ Thú Vương đều phải kính nể anh ta, nhưng bây giờ người huấn luyện thú Y Phù lại dám công khai ngăn cản anh ta, điều này khiến Lâm Hổ rất tức giận.
“Hừ, Lâm Hổ, đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì. Anh đã sớm thấy cái rương kho báu này rồi đúng không, anh không muốn nói với Thú Vương đại nhân, không phải là muốn nuốt một mình đấy chứ?
Đừng tưởng rằng chỉ có anh và Thú Vương mới biết lợi ích của rương kho báu này, chỉ có những đoàn viên cấp thấp ngu ngốc mới nghĩ rằng những mảnh kim loại này là nhặt được.