Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 398: Ve sầu lửa




     Chương 398. Ve sầu lửa

Ngay khi tất cả mọi người đang hớn hở chuẩn bị đi tìm rương kho báu thì những con ve sầu trắng xung quanh họ đột nhiên nhiều lên. Một số lượng lớn ve sầu ẩn trong các khe nứt lại bò ra, chui dọc theo vách hang về phía dòng người đang ào ào lục lọi, chúng di chuyển chậm rãi, âm thầm, hầu như không có ai để ý đến tình huống này.

Chỉ có Thượng Ất nhận thấy có gì đó không ổn… Trong khoảng thời gian ngắn này, độ sáng của toàn bộ hang động ít nhất cũng phải tăng lên gấp đôi, đến Thú Vương cũng không để ý đến điều này.

“Đỗ Kiều Kiều, qua chỗ chú, đừng chạy lung lung, không được tùy ý chạm vào mấy con ve sầu sáp trắng đó!”

“Chú Thượng Ất, sao vậy, nhìn mấy con bọ nhỏ này rất đáng yêu, chúng sẽ làm chúng ta bị thương sao?”

Lời nói của Thượng Ất khơi dậy trí tò mò của hai cô gái nhỏ, nếu Thượng Ất không kịp nói, bọn họ đã đưa tay bắt hai con ve sầu rồi.

“Chú không biết, nhưng chú cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Mấy con ve sầu này, ban đầu rất sợ người, nhưng bây giờ chúng đang bò về phía những người đó…” Thượng Ất chậm rãi nói, trên mặt anh mang vẻ nghiêm nghị.

“Hả? Có cần nhắc nhở bọn họ không… mình, mình chỉ nói thôi.”

Nhìn thấy Đỗ Kiều Kiều hung hăng nhìn chằm chằm mình, Tống Địch cúi đầu lẩm bẩm, giống như một học sinh mắc lỗi sai trước giáo viên của mình.

“Hừ, nếu có chuyện thì tốt rồi! Những thứ rác rưởi này không đáng sống trên đời chút nào!”

Đỗ Kiều Kiều nói rồi một ngọn lửa màu xanh bốc cháy trên đầu ngón tay, đó chính là ngọn lửa nguyên tố của cô. Sau một thời gian huấn luyện chiến đấu, bây giờ cô nhóc đã có thể điều khiển ngọn lửa theo ý của mình. Chẳng qua là bởi vì cô còn quá trẻ, năng lượng dự trữ trong cơ thể không đủ, cho nên không cách nào liên tục phóng ra ngọn lửa, hơn nữa sát thương của ngọn lửa cũng rất hạn chế.

Nhưng mà, ngay khi cô giải phóng ngọn lửa nguyên tố thì đột biến xảy ra. Con ve sầu sáp vốn dĩ đang đi theo đám người thì đột nhiên đối mặt với Đỗ Kiều Kiều, dường như ngọn lửa nhỏ trong tay Đỗ Kiều Kiều có sức hút mãnh liệt, tất cả đều lao tới không kiểm soát được.

“Mau dập lửa!”

Thượng Ất nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trong tay Đỗ Kiều Kiều, lúc này con ve sầu sáp mất đi mục tiêu, cuối cùng xoay người vài vòng rồi tản đi.

“Nguy hiểm quá!”

Thượng Ất lau mồ hôi lạnh, khi đám ve sầu vây quanh đã gây áp lực không nhỏ, xem ra đây không phải là những con bọ nhỏ mà là một đám quái vật thời tiền sử đáng sợ.

Nhưng tại sao lại như thế?

Thượng Ất sợ hãi nhìn những con ve sầu tản dần ra, trong lòng thầm đoán nguyên nhân của cảnh tượng vừa rồi. Có thể những con bọ nhỏ này không vô hại như bề ngoài, mà nó ẩn chứa một loại sát khí nào đó.

Chẳng bao lâu sau, suy đoán của Thượng Ất đã trở thành hiện thực. Khi một người đàn ông tìm kiếm rương kho báu đã thắp đuốc lên vì góc mà anh ta đi đến hơi tối, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra!

Hai mươi, ba mươi con ve sầu bằng sáp lao ra từ mọi hướng. Khi chúng chạm vào người đàn ông, một cảm giác thiêu đốt ngột ngạt bốc lên từ cơ thể người đàn ông, sau đó vô số ngọn lửa bốc lên, từng con ve sầu bé nhỏ biến thành quả cầu lửa, liên tục đốt cháy từng tấc da thịt của người đàn ông.

Người đàn ông chết một cách thảm thương, thi thể chỉ còn lại thân mình cháy đen và một đám chất trắng giống như dầu sáp.

Đó là xác của những con ve sầu bằng sáp, chúng đã đốt xác để thiêu sống người đàn ông.

Thảm kịch khiến mọi người choáng váng, nhưng hình như có một số người không nhận ra nguyên nhân của thảm kịch này.

Có một người phụ nữ hiển nhiên là bị dọa sợ rồi, cô ta liên tục la hét, nhưng không nhận ra rằng một vài con ve sầu đang bay về phía sau mình, một trong số chúng đã lao vào trong khi cô mở miệng.

Một lúc sau, mọi người chỉ thấy một đám khói khét lẹt bay ra từ miệng cô ấy, thậm chí người phụ nữ còn không thể hét lên, chỉ biết ôm cổ họng tuyệt vọng, cuối cùng co giật và biến thành một cái xác.

Người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm!

Khi người thứ sáu, thứ bảy dưới trướng của Thú Vương bị ve sầu thiêu sống thì rốt cuộc cả nhóm không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi và bỏ chạy tứ phía.

“Chết tiệt, không muốn chết thì dừng lại cho lão tử, tất cả tránh xa bức tường ra.” Thú Vương gầm lên, đồng thời chỉ đạo những đoàn viên còn sống tập hợp lại, hét lên: “Ném tất cả đuốc trong tay các ngươi đi, những con bọ này rất nhạy cảm với lửa!”

Bang bang bang bang!

Tiếng vật nặng rơi xuống, mọi người vội vàng vứt bỏ hết bó đuốc trong tay, đến lúc này hàng trăm con ve sầu đã bò đến gần đống lửa rồi lao vào biển lửa.

Nhất thời, ngọn lửa bốc lên, mùi khét lẹt bốc ra bao trùm khắp hang động khiến người ta kinh hãi!

“Những con bọ này thật khủng khiếp, chúng không sợ chết sao?”

Những người còn sống sợ hãi chứng kiến cảnh tượng này, họ không thể hiểu được hành vi giống như tự sát của loài ve sầu này.

Những con thiêu thân mà người xưa nói đến khi lao vào lửa cũng tương tự như cảnh này.

“Không đúng, trên đời này không có sinh vật nào được đặc biệt sinh ra để chết cùng ngọn lửa. Những con bọ này là người bảo vệ, ở đây nhất định phải có một cái rương kho báu!”

Trong tiềm thức Thú Vương nghĩ rằng có điều gì đó không ổn, nhưng lúc này anh ta không có thời gian để nghĩ về nó. Đúng lúc này, từ bốn phía xuất hiện thêm rất nhiều ve sầu, nhanh chóng lao về phía Thượng Ất và những người khác đang vây quanh nhau, vì đã có kinh nghiệm nên không ai dám nhúc nhích, chỉ có thể để cho những con ve sầu này từ từ đến gần.

“Thú Vương đại nhân, không phải là người nói chỉ cần vứt đuốc đi sao? Sao những con bọ kinh khủng này vẫn không tha cho chúng ta? Không được, tôi không thể ở chỗ này chờ chết, tôi phải đi!”

Trong đám đông, một người phụ nữ sợ hãi đến mức cái cổ và thân hình liên tục lắc lư.