Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 397: Nguy hiểm đang tới




     Chương 397. Nguy hiểm đang tới

Có điều đề nghị của Thượng Ất đã vấp phải sự phản đối của tập thể ngay khi nó được nói ra!

“Không được, không được quay lại, thời gian không còn nhiều nữa!” Thú Vương hét lên trong tiềm thức.

“Cháu không sao, chú Thượng Ất, cháu còn có thể chịu được.” Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch cũng kiên quyết nói.

“Cái kia… Thượng Ất đại nhân thật ra tôi cũng là nghĩ cho ngài…” Thú Vương vừa nói ra liền thấy Thượng Ất nhìn mình với sắc mặt không tốt, đành vội vàng giải thích: “Thượng Ất đại nhân, thời gian mỗi lần dung nham dưới lòng đất này phun trào rất ngắn, nếu chúng ta không đi vào sâu trong các khe nứt trong một khoảng thời gian nhất định, khi dung nham rút đi, sẽ có rất nhiều sinh vật đáng sợ dưới lòng đất tràn vào. Một khi chúng ta bị bao vây, chưa nói đến việc tìm kiếm các tinh hồn đặc biệt, tôi sợ rằng ngay cả tính mạng của chúng ta cũng phải để lại đây.”

“Vậy nên, mi định để cho hai đứa nhỏ liều mạng đi tìm đường cho mi sao? Nghĩ cũng khá đẹp đó, hừ!”

Thượng Ất hoài nghi câu nói của Thú Vương, nhưng đúng lúc này giọng nói của Tống Địch lại truyền đến.

“Chú Thượng Ất, chúng cháu không sao, con bọ lớn đã biến mất rồi, chú đừng lo lắng. Còn nữa, hình như ở chỗ cháu nghe thấy tiếng nước chảy, a, hình như ở chỗ này có ánh sáng… oa, chỗ này đẹp quá…”

Giọng nói đứt quãng truyền đến khiến cho đám người Thượng Ất ở ngoài cảm thấy ngứa ngáy. Khi mọi người đang lo lắng thì giọng nói ngạc nhiên của Đỗ Kiều Kiều và Tống Địch lại vang lên: “Đừng lo lẳng, ở đây không có nguy hiểm, đợi lát chúng tôi nổ lối vào, mọi người vào xem thử đi!”

Vài phút sau, kèm theo tiếng nổ nhỏ, khói mù mịt và đá vụn bay tứ tung theo các khe nứt hẹp.

Sau khi khói và bụi tản ra, một cái lỗ không chỉnh tề rộng khoảng một mét xuất hiện ở cuối vết nứt, thay thế cho lỗ nhỏ ban đầu rộng chưa đến nửa mét.

Đối mặt với lỗ hổng này, Thượng Ất cũng phải thừa nhận rằng hai mánh khóe của Thú Vương là sử dụng thuốc nổ và dự đoán môi trường rất chính xác.

“Phía sau chỗ này rất lớn… giống như là một hang động tự nhiên!”

Leo sâu vào trong hang động, Thượng Ất và những người khác lần lượt phát ra những âm thanh cảm thán.

“Ở đây thực sự rất sáng, những thứ lấp lánh ở trên đỉnh động hình như là những con bọ nhỏ?”

Khi bước vào động, điều đầu tiên mọi người đều nhận thấy rằng động này rất sáng, hầu như không cần bất cứ dụng cụ chiếu sáng nào cũng có thể nhìn rõ xung quanh.

Nguồn phát sáng trên bức tường không bằng phẳng ở xung quanh chính là những con trùng nhỏ màu trắng sữa này phát ra ánh sáng như những vì sao.

Những con trùng này không to, rất giống loài ve sầu nằm trên cây hút nhựa vào mùa hè, hai bên đầu có hai chiếc râu mảnh dài, hai cánh mỏng như sợi xếp chồng trên người.

Ve sầu dưới lòng đất phát sáng?

Lần đầu tiên trong đầu Thượng Ất hiện lên một cái tên xa lạ như vậy. Nhưng ngay sau đó anh nhận thấy rằng những con ve sầu này hơi khác so với những con ve sầu bình thường trên mặt đất.

Những con bọ nhỏ màu trắng này trông giống như được làm bằng sáp, sờ vào có cảm giác nóng khắp cơ thể, nếu nằm sấp bất động, khó ai có thể nghĩ rằng đây chỉ là một con bọ chứ không phải là một tác phẩm nghệ thuật tinh tế.

Ve sầu sáp dưới lòng đất phát sáng… một thứ gì đó kỳ diệu và đẹp đẽ!

Bởi vì đẹp mà còn có thể chiếu sáng, Thượng Ất lập tức muốn bắt vài con ve sầu phát sáng về căn cứ Tổ Ưng. Nhưng rồi Thú Vương và những người khác đã phá vỡ sự yên tĩnh và vẻ đẹp hiếm có ở đây, tiếng nói ồn ào của hàng chục người đàn ông và phụ nữ dường như đã làm phiền những con ve sầu trong hang động này.

Những thứ nhỏ bé này bay hết vào trong các khe nứt trên bốn bức tường của hang, chỉ có vài con ve sầu lớn hơn là vẫn nằm sấp, giống như là đang quan sát vị khách không mời này bằng đôi mắt nhỏ trong suốt.

“Đoàn trưởng Thú Vương, hình như đây là chỗ đặt hộp châu báu trong truyền thuyết, chúng ta chỉ đi bừa mà lại có thể đến được đây, ha ha ha, nói không chừng chúng ta có thể tìm thấy những mảnh kim loại biến hình đó ở đây để nâng cấp khả năng biến hình của mình!”

Lâm Hổ ở bên cạnh Thú Vương không kiềm chế được mà bật cười. Là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Thú Vương, Lâm Hổ hiểu rõ hơn ai hết nội tình bên trong của Thú Vương.

Những tinh hồn đặc biệt, những mảnh kim loại biến hình, những chiếc răng bạc năng lượng và những thứ ma thuật khác mà Thú Vương tuyên bố với thế giới bên ngoài là vô tình phát hiện được, Lâm Hổ biết đó chỉ là cái cớ của Thú Vương mà thôi.

Những kho báu đó thực ra là được Thú Vương tình cờ phát hiện từ một rương kho báu trong một hang động khi anh ra khám phá các vết nứt dưới lòng đất.

Lâm Hổ cũng biết đó là một bí mật của Thú Vương, mảnh kim loại biến hình mà Thú Vương sở hữu là một con chó địa ngục hai đầu đáng sợ, một khi biến hình sẽ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng…

Lâm Hổ liếc nhìn Thú Vương cũng hào hứng không kém, anh biết rằng Thú Vương rất hy vọng tìm được rương kho báu, vì chỉ có như thế anh ta mới có cơ hội biến chó địa ngục hai đầu thành ba đầu, sở hữu ba năng lực của băng, lửa và sấm sét, và không ai có thể đánh bại được.

Đương nhiên, Lâm Hổ cũng cũng có sự ích kỷ của mình, các đoàn viên khác không hiểu rõ, thực ra khả năng biến hình của các mảnh kim loại biến hình cũng có thể được nâng cấp, chỉ cần tìm được mảnh kim loại thích hợp để hấp thụ và dung hợp, không chừng hình dạng hổ của anh ta sẽ được nâng cấp thành hổ bay trong truyền thuyết!

“Thần kỳ như thế sao? Vậy mảnh kim loại của ta có thể nâng cấp được không? Quá tốt rồi, chúng ta cùng đi tìm rương kho báu đi! Rương kho báu ở đâu!”

Nghe thấy lời nói của Lâm Hổ, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nhiệt tình, nhưng mà bọn họ không để ý những con ve sầu đang thay đổi.