Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 389: Khán giả xui xẻo số 24 và 26




     Chương 389. Khán giả xui xẻo số 24 và 26

“Ha ha, Thượng Ất đại nhân, cuối cùng ngài cũng hỏi đến điểm quan trọng rồi. Thật ra, ngài nhìn thấy không phải là diện tích của căn lều bầu trời xanh. Chúng ta ta đang ở trong đường hầm dẫn xuống lòng đất… ừm, nó sâu khoảng năm sáu mét.”

Thấy Thượng Ất hỏi, Lâm Hổ nở nụ cười kỳ lạ, vẻ mặt của hắn nhìn ảm đạm đến đáng sợ.

“Lối đi xuồng lòng đất?” Thượng Ất dừng lại, kinh ngạc nhìn xung quanh.

Thượng Ất không lo lắng về việc mình đang ở trên mặt đất hay dưới lòng đất, mà anh lo lắng về việc mình thậm chí còn không nhận ra điều đó, đây quả thật là một điều không nên xảy ra với một người cẩn trọng như anh.

“Đúng vậy, Thượng Ất đại nhân, chúng ta đang ở dưới lòng đất. Ngài có thể thấy đấy, bản thân rạp xiếc của chúng ta được xây dựng trên một khe nứt dưới lòng đất. Nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một cái lều lớn, nhưng không gian bên trong thì lớn hơn rất nhiều, nếu không chúng tôi cũng không có không gian để chứa nhiều “khán giả” như vậy.

Thì ra là vậy… Thượng Ất gật đầu nhẹ, bình tĩnh nhìn xung quanh.

Có lẽ Lâm Hổ không nói dối, các bức tường xung quanh hầu hết đều đọng sương, rõ ràng đây là do dưới lòng đất ẩm và lạnh. Trước đó Thượng Ất không hề để ý, dường như anh đã bỏ qua rất nhiều chi tiết vì quá nôn nóng tìm tinh hồn đặc biệt.

“Được rồi, Thượng ẤT đại nhân, chúng ta sắp đến phòng biểu diễn xiếc sôi động nhất rạp xiếc rồi. Xin mời ngài đi theo tôi, đừng để bị lạc.” Lâm Hổ nói xong, thân hình đột nhiên rẽ vào một đoạn góc, sau đó một tấm màn màu đỏ khổng lồ hiện ra trước mặt, sau tấm màn có ba bốn hàng ghế tròn cao năm sáu mét chật cứng người làm Thượng Ất sững sờ.

“Sao lại có nhiều người như vậy? Những người này đều là khán giả mà anh đang nói đến?”

“Đúng vậy, Thượng Ất đại nhân.” Lâm Hổ tươi cười nói: “Để cho ngài có thể được xem một màn xiếc hoàn mỹ, đoàn trưởng Thú Vương đã đặc biệt tập trung toàn bộ người ở vùng đất này lại đây, ngài xem, mọi người đều cực kỳ kích động khi nhìn thấy ngài.”

Kích động?

Nhìn hàng trăm khuôn mặt khác nhau trên ghế ngồi, trong lòng Thượng Ất dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Lâm Hổ này là đang bắt nạt ánh mắt của hắn không tốt sao? Những người khán giả này có nửa điểm nào gọi là kích động?

Những người này không phải là kích động khi nhìn thấy mình, mà là đang bị sốc vì sự xuất hiện của họ… Khi họ xuất hiện, Thượng Ất thấy rõ mọi người trên khán đài nhanh chóng tràn đầy sợ hãi, cứ như thể Thượng Ất là một con thú ăn thịt người.

“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Tôi cảnh cáo anh, đừng có gây phiền phức không cần thiết cho tôi!”

Thượng Ất không hề khách khí đe dọa Lâm Hổ, ngay cả tên ngốc cũng có thể nhìn ra rằng tình huống này có gì đó không ổn, tên này vẫn đang cố gắng tìm cách an ủi anh bằng cách nói với anh những lời vô nghĩa, đây là sự kích động. Đơn giản anh ta chính là đã đánh giá thấp chỉ số IQ của mình.

“Thượng Ất đại nhân, ngài là bạn của Cao Tổ đại nhân, chúng tôi làm sao dám gây phiền phức cho ngài? Xin ngài hãy kiên nhẫn, lát nữa ngài nhất định sẽ được xem một màn xiếc độc đáo!” Lâm Hổ khiêm tốn nói, đồng thời nhanh chóng dẫn Thượng Ất đi tới chỗ ngồi VIP ở tầng đầu tiên của khán đài.

Vì rất gần địa điểm biểu diễn nên tầm nhìn từ vị trí này rất tốt, có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ sân khấu, vì vậy Thượng Ất không cần phí sức đã có thể nhìn thấy Thú Vương đang dẫn đầu hàng chục đoàn viên trong đoàn, chuẩn bị với nụ cười trên môi: “Kính thưa quý vị khán giả, các đoàn viên quý mến, hôm nay có một vị khách từ phương xa đến. Xin hãy cùng chúng tôi chào đón ngài ấy bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt – Thượng Ất đại nhân!”

Đùng đùng đùng!

Xung quanh vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, hàng trăm khán giả với những bộ dạng khác nhau cùng với những bộ quần áo rách rưới vỗ tay một cách tuyệt vọng, như thể họ sợ rằng nhỏ quá Thượng Ất sẽ không thể nghe thấy.

“Được rồi, được rồi, thời gian của Thượng Ất đại nhân quý giá, chúng ta hãy bắt đầu tiết mục biểu diễn xiếc đầu tiên! Âm nhạc!” Giọng nói của Thú Vương vang lên, tiếp theo là một tràng âm nhạc vui vẻ, du dương, tuyệt vời đến mức ngoại trừ Thượng Ất, tất cả mọi người bên ngoài đều rùng mình.

“Đáng chết, đáng chết… đừng gọi tôi, đừng gọi tôi!” Người đàn ông trung niên bên cạnh Thượng Ất thì thào cầu nguyện, thính giác của Thượng Ất thực sự rất nhạy bén, cho nên những lời người này lầm bầm đều lọt vào tai Thượng Ất không sót một lời, khiến anh khó hiểu: “Ý gì vậy? Buổi biểu diễn xiếc cần có sự tham gia của khán giả? Sao người đàn ông này lại sợ hãi như vậy? Anh ta đang sợ cái gì?”

“Mọi người, như thường lệ, tiết mục biểu diễn mở màn đầu tiên cần có sự hợp tác của khán giả. Bây giờ chúng ta mời cô cáo đỏ đáng yêu chọn số ghế của khán giả may mắn đầu tiên trong chương trình. Đó là… số 24!”

Giọng nói kinh ngạc của Thú Vương giống như những người dẫn chương trình trước ngày tận thế, nhưng người được anh ta đọc tên số ghế không có một chút biểu hiện vui mừng nào mà thay vào đó là nỗi tuyệt vọng khi bị người khác gọi tên.

“May mà không phải tôi, phù phù, làm tôi sợ chết khiếp. Số bị gọi chỉ ít hơn tôi có hai số thôi. Thật nguy hiểm quá!” Giọng nói của người đàn ông trung niên lại lọt vào tai Thượng Ất, khiến nghi ngờ của Thượng Ất ngày càng nhiều thêm… Nhưng vào lúc này, giọng nói cao vút của Thú Vương lại vang lên, ngay lập tức khiến khuôn mặt của người đàn ông trung niên tái nhợt và bất động như người gỗ mất hồn: “Vì để chào đón vị khách quý hôm nay, Thượng Ất đại nhân, nên tiết mục mở đầu ngày hôm nay sẽ có sự tham gia của cùng lúc hai khán giả, khán giả số 26 xin vui lòng đến địa điểm biểu diễn. Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu thưởng thức tiết mục biểu diễn xiếc đầu tiên – Đoán chú hề!”

Ngay sau đó, khi cậu thiếu niên số 24 và người đàn ông trung niên số 26 cùng lúc xuất hiện trên sân khấu, một chú hề với chiếc mũi đỏ vui nhộn cũng xuất hiện trên sân khấu và cúi đầu trước Thượng Ất với vẻ mặt hài hước, anh ta lắc lư đi về phía số 24 và số 26.