Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 390: Chu Cửu Thân khủng bố




     Chương 390. Chu Cửu Thân khủng bố

“Tôi là chú hề Khoa Địch dễ thương, hôm nay chúng ta vui vẻ chơi một trò chơi nhé… mọi người đã biết tên của trò chơi rồi, vậy thì hãy đoán đi!”

Chú hề Khoa Địch nói rồi lấy ra một món đồ chơi bằng gỗ dài bằng cánh tay người lớn từ trong túi vải màu đỏ đeo ngang người. Sau khi nghịch ngợm một lúc anh ta đưa nó lên ngang mắt của số 24 và số 26: “Trong này của tôi có một người bạn mới, anh ta tên là Ngạc Ngư Chu Địch. Anh ta có một cái miệng lớn sắc nhọn và mười chiếc răng sắp thối rữa. Bây giờ Chu Địch đang rất buồn ngủ, chúng ta nhân cơ hội này nhổ răng của anh ta, ai trong hai người các bạn sẽ làm trước?”

“Tôi… tôi không dám, để anh ta làm trước đi!”

Số 24 là một cậu bé to xác khoảng hơn mười tuổi, có vẻ rất sợ hãi món đồ chơi cá sấu trong tay chú hề Khoa Địch.

“Tôi làm trước…”

Trước sự ngạc nhiên của Thượng Ất, số 26, người vừa rồi hành động như một chú chuột nhút nhát lúc này đã vươn tay ra để lấy món đồ chơi cá sấu, một lúc sau, một chiếc răng cá sấu màu bạc lấp lánh đã được anh ta thành công kéo xuống.

“Tuyệt vời! Khán giả số 26 của chúng ta rất can đảm và may mắn. Chúng ta hãy chúc mừng anh ấy. Anh ấy đã giành được phần thưởng là chiếc răng cá sấu bạc!” Chú hề Khoa Địch hét lên đầy phấn khích và sau đó anh ta dùng chiếc răng cá sấu bạc xâu lại với nhau một cách trang trọng rồi quàng qua cổ người đàn ông trung niên số 26 như thể phần thưởng trao cho các vận động viên chiến thắng. Khi mọi người ở phía sau nghe thấy kết quả, họ lập tức sôi sục bàn tán về chiếc răng cá sấu bằng bạc.

Thật hay giả vậy, tên gia hỏa này cũng quá may mắn rồi, răng cá sấu bạc là báu vật quý hiếm trong các khe nứt của lòng đất, người ta nói rằng chỉ cần chúng được gắn trên đầu vũ khí và chứa đầy năng lượng, chúng có thể phóng ta một tia năng lượng mạnh như một khẩu súng bắn tỉa, thậm chí đến cả con cua dung nham trong các khe nứt của lòng đất cũng có thể bị giết một cách dễ dàng.

“Thì đó, thứ này được cho là hàm răng lớn của cá sấu băng trong khe nứt, ngày thường khó mà thấy được, huống chi là trao cho chúng ta làm giải thưởng. Thú Vương hôm nay thật sự rất hào phóng, xem ra địa vị của người tên Thượng Ất đang ngồi ở hàng ghế VIP kia thực sự không nhỏ.”

“Được rồi, mọi người đừng nói chuyện nữa, trò hề vẫn chưa kết thúc đâu, số 26 có thể sống mà quay trở về không còn khó nói đó! Xem đi, đừng nói nữa.

Cuộc thảo luận trên khán đài sôi nổi, nhưng Thượng Ất lại tỏ ra hụt hẫng khi ngồi vào chiếc ghế VIP này.

Anh không biết những người này đang lo lắng điều gì, chẳng lẽ món đồ chơi cá sấu trông trẻ con này lại nguy hiểm như vậy? Tại sao số 24 còn không có can đảm để chạm vào nó?

Nghi hoặc trong đầu Thượng Ất xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhưng không ai giải thích, nên anh chỉ có thể kiên nhẫn quan sát cẩn thận. Vào lúc này, trên sân khấu, tên hề Khoa Địch đi đến trước mặt cậu thanh niên số 24 với món đồ chơi cá sấu, và nụ cười trên môi: “Được rồi, khán giả số 24, bây giờ đến lượt cậu nhổ răng cho Chu Địch, cố lên nhé!”

“Tôi… tôi… được rồi, tôi nhổ!”

Trên gương mặt non nớt của cậu thanh niên số 24 hiện rõ dấu vết của sự tuyệt vọng khi đưa tay vào trong cái miệng lớn của món đồ chơi cá sấu, sau khi sờ soạng một chiếc răng mà giật mạnh, trong tích tắc, tiếng cạch cạch vang lên, chiếc răng thứ hai của món đồ chơi cá sấu cũng đã bị rút ra.

“Cái quái gì vậy? Trò chơi trẻ con như vậy mà cũng được đem ra biểu diễn sao?” Nhìn thấy số 24 đưa tay ra khỏi miệng cá sấu một cách an toàn, Thượng Ất không khỏi nhíu mày. Anh không hiểu ý nghĩa của màn biểu diễn này và tại sao những người đó lại lo lắng nhìn chằm chằm như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Thượng Ất đã có câu trả lời.

Có lẽ đã dùng hết may mắn, khi người đàn ông trung niên số 26 cho lòng bàn tay vào miệng đồ chơi cá sấu lần thứ hai thì bất ngờ xảy ra tai nạn. Dưới ánh mắt của mọi người, Thượng Ất chỉ thấy món đồ chơi cá sấu hiện lên một tia kỳ quái, sau đó số 26 giống như là bị ma cà rồng trong truyền thuyết hút máu, tay phải nhanh chóng khô héo rồi lan sang nửa người bên phải, cho đến khi cả người héo khô, kinh khủng như một xác ướp.

“Ừm! Cuối cùng thì trò chơi cũng đã tìm được người thắng thua. Xin chúc mừng khán giả số 24, bạn đã nhận được phần thưởng đặc biệt của chú hề, một quả mũi đỏ!” Chú hề Khoa Địch vui vẻ lấy trong túi quần ra một quả màu đỏ to bằng quả táo tàu, đưa cho số 24, sau đó anh ta cúi xuống đi đến bên người số 26 đã chết trong cơn giận giữ, đưa tay gỡ chiếc răng cá sấu bằng bạc trên cổ anh ta ra và nói:

“Có điều, khán giả số 26 của chúng ta thật xui xẻo. Xem ra chỉ có thể lấy lại chiếc răng cá sấu bạc này. Được rồi, khán giả, tạm biệt các bạn, xin hãy nhớ tên tôi, tôi là chú hề Khoa Địch hài hước nhất!”

Không có tiếng vỗ tay chỉ có tiếng cười rùng rợn của Khoa Địch vang lên khắp phòng biểu diễn xiếc. Xác chết của người số 26 nằm trước mặt mọi người. Một người đàn ông trung niên mập mạp vừa rồi vẫn còn sống bây giờ đã biến thành xác ướp, điều này tác động vào thị giác mạnh hơn bất kỳ bộ phim kinh dị nào.

Mà món đồ chơi cá sấu đáng sợ kia, ngay cả Thượng Ất lúc này cũng không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, sợ hãi khi nhìn thấy cái bóng dáng xanh biếc ấy.

Khiến con người thực sự sợ hãi không phải là những con thú hung dữ kia mà chính là những bí ẩn chưa từng được biết đến. Lúc này, Thượng Ất mới phát hiện mình hoàn toàn không biết món đồ chơi cá sấu đó là gì nhưng anh có thể cảm nhận được rõ ràng đó là uy hiếp lớn đối với anh!

“Được rồi, đây là phần cuối cùng của tiết mục nhỏ, bây giờ xin mời các bạn bắt đầu xem chương trình xiếc thực sự của tối nay! Mời người huấn luyện thú Y Phù lên sân khấu!”