Chương 388. Cảnh báo đến từ Tống Địch (2)
“Dạ vâng, Thú Vương đại nhân, tôi đã nhớ rồi.” Giọng nói của Tống Địch yếu ớt và sợ hãi, thêm vào đó là dáng vẻ của một con mèo khiến người ta không khỏi cảm thấy thương hại, có điều Thượng Ất lại lần nữa nhận ra sự sợ hãi sâu thẳm trong mắt của Tống Địch, trong lòng thầm cảnh giác.
“Rượu hạt hướng dương… ha, muốn dùng đồ ăn để đối phó ta, e rằng mi đánh sai chủ ý rồi, đến lúc đó người khóc nhất định sẽ là các người!”
…
Trong căn phòng rộng rãi, Thượng Ất lặng lẽ dựa vào chiếc ghế sô pha êm ái, trên chiếc bàn trước mặt có bảy tám chiếc đĩa lớn đựng đầy đủ các loại thức ăn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Một trong nhũng loại rượu đáng để uống nhất chính là chai rượu màu hổ phách, nếu như người nghiện rượu nhìn thấy chất lỏng trong suốt, tỏa ra hương thơm quyến rũ đó thì chắc chắn họ sẽ không nhịn được mà ngửa đầu lên uống.
Đáng tiếc Thượng Ất không động lòng, thay vào đó, anh đưa mắt nhìn quanh rượu và đồ ăn, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người cô gái nhỏ Tống Địch.
“Nói đi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tại sao cháu lại ở đây, tên Thú Vương đó định đối phó với tôi như thế nào?”
“Uhm… Thú Vương đại nhân… cháu, cháu không dám nói, Thú Vương đại nhân sẽ… sẽ ăn thịt cháu.” Đầu của Tống Địch cúi thấp đến mức sắp chạm vào ngực cô, vẻ mặt có chút phờ phạc sau khi khôi phục lại hình dáng con người. Nhưng nhiều hơn đó là một nỗi kinh hoàng sâu sắc, như thể có ai đó ở bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào cô.
“Thú Vương sẽ ăn thịt cháu? Ý của cháu là tên đầu trọc đó sẽ ăn thịt người?” Sắc mặt Thượng Ất trở nên lạnh lùng, lời nói của Tống Địch là một trong những câu trả lời mà anh không muốn nghe.
“Ngài ấy không ăn thịt người, mà chính là hình dạng động vật của ngài ấy sẽ ăn thịt người… uhm, chính là dạng biến hành mà chú nhìn thấy hôm nay. Mọi người trong rạp xiếc đều có một hình thú như thế.” Tống Địch thận trọng trả lời, nhưng cô nhớ rằng tính tình của Thượng Ất rất xấu lần trước giết nhiều người như vậy, cô còn không thấy anh cau mày.
“Nói rõ một chút, hình thú là gì, làm thế nào những người này có được khả năng này?” Thượng Ất tiếp tục hỏi.
“Hình thú chính là biến thành hình dạng của dã thú… Còn về phương pháp, chúng cháu đều là dựa vào cái này để biến hình.” Tống Địch nói rồi đưa miếng kim loại khắc hoa văn Thái Cực cho Thượng Ất rồi nói: “Những miếng kim loại này đều được tìm thấy ở các vết nứt trong lòng đất. Sau trận lụt, có rất nhiều thứ kỳ lạ trôi ra từ trong lòng đất, trong số đó có miếng kim loại này và cả những tinh hồn đặc biệt…”
Tống Địch nói rồi xoay người lấy một viên tinh hồn sáng chói ở trong túi ra đưa cho Thượng Ất: “Chú Thượng Ất, cháu biết trong lòng chú có rất nhiều nghi vấn, chú cầm lấy tinh hồn này rồi rời khỏi đây đi. Những người ở đây là những người mất trí, họ không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, còn nữa, đừng uống chai rượu hướng dương này. Thứ này rất kỳ lạ, nó có thể khiến chú…”
Bùm, bùm, bùm!
Tống Địch đang nói thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa, cô gái nhỏ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy cầu xin nhìn Thượng Ất.
“Thượng Ất đại nhân, đoàn trưởng Thú Vương phái tôi đến hỏi xem ngài có hài lòng với bữa tối không… Này, con mèo đen nhỏ, xảy ra chuyện gì vậy, sao Thượng Ất đại nhân không ăn thức ăn, có phải ngươi lười biếng không hầu hạ tốt Thượng Ất đại nhân không!”
Người đi vào chính là Lâm Hổ, nhìn thấy đồ ăn trên bàn trước mặt Thượng Ất vẫn còn nguyên, anh ta lập tức trừng mắt nhìn Tống Địch, cô gái nhỏ sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi cái đĩa trên tay xuống dưới đất.
“Không phải lỗi của cô ấy, là tự tôi không muốn ăn.” Thượng Ất bình tĩnh liếc nhìn Lâm Hổ, thản nhiên nói với Lâm Hổ: “Những thức ăn này quý giá như vậy, hay là cậu thay tôi ăn đi. Còn có chai rượu này, cậu cũng có thể uống.”
Nghe thấy Thượng Ất nói để đồ ăn ở trên bàn cho hắn, vẻ mặt Lâm Hổ kinh ngạc, không ngừng dùng tay nhét thức ăn vào trong miệng, miệng phồng to đến nói cũng không rõ ràng, trông cực kỳ nhếch nhác.
“Thật ngon… những món ăn này đều là chuẩn bị cho Cao Tổ đại nhân. Không ngờ Lâm Hổ lại có cơ hội được nếm thử… chà chà, Thượng Ất đại nhân, rượu hướng dương này ngài thật sự không uống sao, rượu này uống rất ngon đó.”
Lâm Hổ uống một ngụm lớn rượu hạt hướng dương, sau đó ôm chỗ rượu còn lại vào trong lòng như muốn cầm về từ từ uống, Thượng Ất nhìn thấy vậy thì cực kỳ khó hiểu.
“Lẽ nào tôi đoán sai rồi, những thức ăn này không có vấn đề gì? Nhưng mà những lời cảnh báo vừa rồi của Tống Địch là sao?”
“Thượng Ất đại nhân, nếu như ngài không đói thì xin mời ngài ra ngoài thưởng thức chương trình xiếc. Để chào đón ngài, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều chương trình biểu diễn, trong đó có một số chương trình liên quan đến tinh hồn đặc biệt mà ngài cần, xin mời ngài tham gia!”
Lâm Hổ vừa mở cửa phòng vừa nói, cúi người dẫn Thượng Ất ra khỏi cửa, thái độ cực kỳ cung kính.
…
Thượng Ất do dự ngẩng đầu nhìn Tống Địch, cô gái nhỏ lúc này đã cũng đã cúi đầu cung kính như thế, hoàn toàn không nhìn ra được biểu cảm của cô.
“Được thôi, hi vọng các người không làm lãng phí thời gian của tôi.” Thượng Ất nói, đi theo Lâm Hổ về phía sâu trong lều.
“Thượng Ất đại nhân, mời đi bên này, đây là khu vực quái thú, những con thú tinh nhuệ nhất trong rạp xiếc của chúng tôi đều bị nhốt ở đây. Bình thường, chỉ có đoàn trưởng Thú Vương mới có thể đến gần chúng, những người khác chỉ cần đến gần chúng là sẽ bị giết.”
Lâm Hổ chỉ vào những chiếc lồng sắt vuông vức hai bên hành lang, dưới ánh đèn mờ ảo, những chiếc lồng sắt to lớn này giống như những chiếc hộp lớn bí ẩn, những con quái vật ăn thịt người có thể lao ra bất cứ lúc nào khiến người ta không ngừng kìm nén.
“Lều của mọi người rất lớn, dựng thế nào vậy?”
Thượng Ất không sợ hãi cái gọi là dã thú tinh nhuệ, nhưng anh rất có hứng thú với cái lều trời xanh khổng lồ này. Tính từ căn phòng anh đang ở, dọc đường hai người đã đi ra ngoài cả trăm mét, nhưng vẫn không thấy tăm hơi căn lều kia đâu, nó lớn một cách đáng kinh ngạc.