Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 387: Cảnh báo đến từ Tống Địch




     Chương 387. Cảnh báo đến từ Tống Địch

“Biểu diễn xiếc, ha ha.” Thú Vương mỉm cười thân thiện, chỉ tay về phía căn lều khổng lồ màu xanh lam cách đó không xa, tự hào nói: “Trước ngày tận thế, ước mơ của tôi là xây dựng một rạp xiếc quy mô lớn tầm cỡ thế giới. Để làm được điều này, tôi đã dành cả cuộc đời và sức lực của mình, thậm chí các con tôi đã được gửi ra nước ngoài để học biểu diễn xiếc. Nhưng anh biết đấy, giấc mơ của tôi đã bị hủy hoại bởi một số người không biết đến sự tuyệt vời của biểu diễn xiếc…”

“Ai?” Thượng Ất hỏi thầm khi anh thấy một nụ cười gượng gạo và vẻ mặt oán hận của Thú Vương. Chỉ thấy anh ta nhàn nhạt nói:

“Một nhóm bảo vệ của Hiệp hội động vật, họ nói rằng rạp xiếc của tôi ngược đãi động vật và họ đi đến Hiệp hội động vật quốc tế để kiện tôi.”

“Ừm…”

Nghe câu trả lời này, Thượng Ất không khỏi cứng họng.

Trên thực tế, Thượng Ất cũng đã từng nghe về lịch sử thăng trầm của rạp xiếc. Ngay trước ngày tận thế, một làn sóng phản đối sự tàn ác đối với động vật tràn ra khắp thế giới. Là một trong những cường quốc trên thế giới, đương nhiên là Trung Quốc không tránh khỏi việc bị cuốn vào cơn sốt này.

Vào thời điểm đó, không chỉ các đoàn rạp xiếc tập trung vào biểu diễn thuần hóa động vật bị phản đối gay gắt mà một số phong tục tập quán lâu đời liên quan đến động vật ở nhiều vùng khác nhau của Trung Quốc cũng bị chỉ trích. Một trong những ấn tượng sâu sắc nhất của Thượng Ất là vào ngày diễn ra lễ hội thịt chó ở nhà máy phía tây, vô số nhà bảo vệ động vật từ khắp nơi trong nước và thậm chí từ khắp nơi trên thế giới đã đổ xô đến để phát động ngày bảo vệ chó kéo dài một tuần trên các con đường và ngõ hẻm của thành phố Vương Lâm ở phía tây nhà máy.

Kết thúc sự kiện, lễ hội thịt chó kéo dài hàng trăm năm ở nhà máy phía tây buộc phải hủy bỏ, đồn cảnh sát địa phương cũng đã điều động ba trăm cảnh sát đặc nhiệm đến tuần tra bằng súng để ngăn sự leo thang của cuộc chiến bảo vệ động vật kiểu này.

Tuy nhiên, sau khi ngày tận thế nổ ra, những người tị nạn nói với Thượng Ất rằng vì nhà máy phía tây được bảo vệ quá tốt nên những con chó đã thoái hóa ở thành phố Vương Lâm gần như đã trở thành thảm họa. Tất cả những người sống sót ở thành phố Vương Lâm đều đã chết trong một tuần. Những con động vật khác, gần như tất cả đều bị ăn thịt bởi những con chó điên cuồng, xương người vương vãi khắp nơi trong thành phố, và nó đã trở thành một thành phố chết. Còn những người yêu chó đã chết phần lớn đều là linh hồn dưới miệng con chó đã thoái hóa, cuối cùng ngay cả xác chết cũng không tìm được, cái chết của họ cực kỳ ảm đạm.

Đây là một cái kết rất trớ trêu, chính vì vậy, Thượng Ất đặc biệt ấn tượng về tình tiết này. Khi Thú Vương kể chuyện, trí nhớ của Thượng Ất đột nhiên nhớ tới, trên mặt không hỏi lộ vẻ không đành lòng.

“Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, vì sau ngày tận thế đã không ai ngăn cản được tôi thực hiện mong muốn của mình. Giờ tôi có thể tự hào tuyên bố rằng rạp xiếc Thú Vương của tôi là vô địch trong cả nước và thậm chí là lớn nhất trên thế giới, ha ha ha!”

Thú Vương không khỏi mỉm cười, Lâm Hổ và những người khác sau lưng cũng nở nụ cười bệnh hoạn, trong thung lũng trống trải nhất thời chỉ có tiếng những người này cất lên, có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Thượng Ất im lặng nhìn chằm chằm vào tất cả những người này, dáng vẻ của Thú Vương và những người khác trông rất khác so với người bình thường, hiển nhiên là tất cả đều bị mắc kẹt trong một thế giới nào đó do họ tạo ra và không cách nào thoát ra được.

Trong những ngày cuối cùng, thậm chí loài người còn khó tồn tại. Ai có thời gian rảnh mà xem một vài buổi biểu diễn xiếc? Nếu nói có vẻ hay thì Thú Vương thuộc loại hoang tưởng, nếu nói không hay thì bọn họ đều là những bệnh nhân tâm thần không bình thường.

Lúc này, Thượng Ất mới hiểu được sự kỳ quái trong miệng Cao Tổ, đây là khu vực tụ tập của một nhóm những kẻ bị bệnh tâm thần!

Nếu đã biết tình hình chung ở đây, Thượng Ất tự nhiên cũng mất kiên nhất đối phó với bọn họ. Ở căn cứ Tổ Ưng còn có rất nhiều thứ đang chờ đợi, anh không có thời gian rảnh để chơi trò chơi nhập vai với một nhóm kẻ bị bệnh tâm thần.

Nghĩ vậy, Thượng Ất đi thẳng vào chủ đề, nói: “Đoàn trưởng Thú Vương, tôi tên là Thượng Ất. Mục đích của tôi rất đơn giản, Cao Tổ nói rằng tinh hồn đặc biệt được tìm thấy ở đây. Xin anh hãy cho tôi biết mọi người tìm thấy nó ở đâu. Còn về biểu diễn xiếc hay gì đó, tôi không có nhiều thời gian.”

“Tinh hồn đặc biệt?” Thấy Thượng Ất hỏi về tinh hồn, nụ cười của Thú Vương biến mất ngay lập tức, mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc: “Thượng Ất đại nhân, theo lý mà nói ngài và Cao Tổ đại nhân là bạn của nhau, tôi nói với ngài lai lịch của tinh hồn là không thành vấn đề. Chỉ là gần đây trong rạp xiếc xảy ra một chút tình huống, nhân lực của tôi bây giờ thiếu hụt trầm trọng, không có cách nào đưa ngài tới nơi tìm được tinh hồn được. Hay là thế này đi, hôm nay vừa vặn trời đã tối, ngài vào lều trời xanh nghỉ ngơi trước đi, sáng mai tôi sẽ sai người đưa ngài đi tìm tinh hồn.”

“Ừm… vậy thì thế đi…”

Thượng Ất đang ở trong tình thế khó xử, giọng điệu hợp tác của bên kia khiến Thượng Ất không thể nào bới ra được một lỗi gì, nhưng Thượng Ất mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, Thú Vương này có vẻ hơi nhiệt tình quá mức.

“Được rồi, có điều tôi muốn cô ấy đến phục vụ tôi.”

Cuối cùng Thượng Ất gật gật đầu, để cô gái nhỏ Tống Địch sang một bên.

“Ha ha, hình như ngài biết con mèo đen nhỏ này… Đã vậy thì làm theo ý muốn của ngài đi. Con mèo đen nhỏ này sẽ nghỉ ngơi cùng Thượng Ất đại nhân trong lều bầu trời xanh.” Thú Vương mỉm cười, chạm vào đầu nhỏ của Tống Địch, dùng giọng nghiêm túc nói với Tống Địch: “Còn nữa, đừng quên chuẩn bị rượu hạt hướng dương, chỗ này là sân nhà của chúng ta, đừng để mất mặt, Thượng Ất đại nhân đường xa vất vả tới đây, vừa hay có thể nghỉ ngơi một chút.”