Chương 386. Chấp niệm với rạp xiếc của Thú Vương
Nghe thấy lời Thượng Ất nói, đám người Lâm Hổ không khỏi sửng sốt. Những người như Lâm Hổ kinh sợ Cao Tổ bí ẩn và mạnh mẽ. Họ biết rằng Cao Tổ sở hữu sức mạnh khủng khiếp có thể phá hủy vùng đất xiếc này bất cứ lúc nào, ngay cả thủ lĩnh Thú Vương của họ cũng không dám làm mất lòng đối phương. Lúc này, Lâm Hổ hỏi một cách thận trọng, ra hiệu cho một đoàn viên với hình dạng một con cáo trong nhóm ở phía sau anh ta đi thông báo cho Thú Vương ngay lập tức.
“Tôi muốn loại tinh hồn đặc biệt đó, loại hạt tinh thể có khả năng đặc biệt mà các anh tìm thấy từ dưới lòng đất mỗi khi Cao Tổ đến.”
Thượng Ất chậm rãi nói, đồng thời duỗi tay túm lấy con mèo đen nhỏ phía sau Lâm Hổ. Thượng Ất vừa thấy rõ ràng khi tập thể cao hứng biến hóa, cô gái nhỏ Tống Địch đã biến thành con mèo nhỏ này.
“Mau buông tôi ra… tôi không muốn đi với anh… mau buông tôi ra!”
Bị bàn tay to lớn của Thượng Ất nắm chặt, Tống Địch giãy dụa yếu ớt, nhưng vẫn không thể mở lòng bàn tay sắt của Thượng Ất ra.
“Ây, cảm giác này thật kỳ lạ… miếng kim loại bí ẩn này thật sự có thể thay đổi hình dạng cơ thể người… thật thú vị, thật sự rất thú vị!” Cảm nhận được sự mềm mại trong tay, Thượng Ất càng tò mò về miếng kim loại có hoa văn Thái Cực Quyền này, lúc này nói với Tống Địch: “Đừng vùng vẫy, nói cho anh biết bí mật của những miếng kim loại này… ừm, còn có tung tích của Đỗ Kiều Kiều và Hoàng Long rồi anh sẽ bỏ em ra.”
“Vị tiên sinh này, cậu bắt đội viên của tôi như vậy có chút không được lịch sự, hãy thả cô ấy ra đi, có chuyện gì thì hãy nói với tôi!”
Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo khoác da báo xuất hiện trước mặt Thượng Ất, trong lời nói có giọng điệu tức giận nhàn nhạt, dường như rất không hài lòng với hành động của Thượng Ất.
“Thả cô ấy ra rồi nói với anh? Anh là ai vậy?”
Thượng Ất muốn tìm người có uy tín, không do dự mà nói lời này với vẻ sững sờ.
Dáng vẻ của người đàn ông này quá quỷ dị, khi đến gần Thượng Ất có thể nhìn thấy rõ ràng, người đang ông thân hình đen đúa này đang mặc một chiếc áo khoác da báo dày cộp, nửa trên trần trụi. Cổ áo để hở còn mang theo một loại vòng cổ dày được đánh bóng từ xương động vật không rõ nguồn gốc, cái đầu trọc lốc to lớn không có một sợi tóc như một cái bóng đèn phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Nhìn vào khuôn mặt anh ta, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông giống như một chiếc mặt nạ có khuôn mẫu cùng với một chiếc kính râm to bản, gần như che mất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và đôi môi dày, khiến cho cả người anh ta kỳ dị như một tên hề ở nước ngoài.
“Anh ấy là người đứng đầu rạp xiếc, Thú Vương, Thú Vương đại nhân, sủng vật của người lạ mặt này đã cắn rất nhiều người trong chúng ta, anh ta cũng trơ trẽn nói rằng anh ta biết chúa tể Cao Tổ. Tôi đoán anh ta là một kẻ nói dối, vì vậy tốt hơn là nên bắt lấy anh ta và biến anh ta thành nô lệ ngoài hành tinh để giải tỏa sự nhàm chán của mọi người!”
Lâm Hổ ở bên cạnh nói thẳng, sau khi khôi phục lại hình dáng con người, anh ta nhu mì như một con cừu nhỏ trước mặt Thú Vương đại nhân.
“Nô lệ ngoài hành tinh? Lâm Hổ, ngươi đây là nói nhảm sau khi ăn quá nhiều nấm độc sao, vị này là bạn của Cao Tổ đại sư, ngươi còn không mau xin lỗi anh ấy!” Thú Vương vừa nói vừa đá mạnh Lâm Hổ, cung kính nói với Thượng Ất: “Tôi biết con sói xanh này, quả nhiên chính là thú vương của chúa tể Cao Tổ. Vị tiên sinh này, gần đây mấy người này đều trở nên mê muội với việc chơi trò chơi nhập vai, vì vậy hãy tha thứ cho thái độ thiếu tôn trọng của bọn họ.”
“Trò chơi nhập vai? Anh đang nói về những con thú mà những người này biến thành sao?” Lời của Thú Vương không rõ ràng lắm, Thượng Ất càng nghe càng rối. Thú Vương dường như cũng thấy vậy, cười nhẹ rồi giải thích: “Cái gọi là trò chơi nhập vai có nghĩa là các thành viên trong đội bốc thăm để đóng vai một nhân vật quái thú mỗi ngày, sau đó hoàn thành nhiệm vụ tương ứng trong phạm vi quy định. Tôi sẽ thưởng cho anh ta nếu anh ta hoàn thành tốt. Thức ăn và hạt năng lượng, và một cơ hội tốt để vào lều bầu trời xanh. Ai không hoàn thành tốt…”
Thú Vương nói xong, liếc nhìn Tống Địch trong bộ dạng chú mèo con, hé miệng lớn lộ ra hai hàm răng trắng, cười nói: “Nếu không hoàn thành tốt sẽ bị phạt, và đóng một vai mà không ai muốn đóng… cho đến cuối cùng mất đi tư cách thành viên và trở thành một trò chơi để các đoàn viên giải trí… Vì vậy, nếu người đó muốn tiếp tục có tư cách là đoàn viên của rạp xiếc thì phải tiếp tục biểu diễn thật tốt.”
“Vâng, thưa ngài, tôi… tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ. Tôi sẽ là mèo con rất chăm chỉ, xin đừng tước bỏ tư cách đoàn viên của tôi.” Thấy Thú Vương đang nhìn mình, toàn thân Tống Địch bất giác rùng mình, có vẻ cực kỳ sợ hãi Thú Vương.
“Đừng sợ, mèo đen nhỏ, ngươi rất ngoan, Thú Vương đại nhân ta sẽ thương ngươi.” Thú Vương mỉm cười và có vẻ rất hài lòng với màn trình diễn của Tống Địch.
Nhìn về phía Thượng Ất, Thú Vương bình tĩnh nói: “Về phần vị quý nhân này, trước tiên hãy đến khu vực lều trời xanh của tôi nghỉ ngơi đi. Anh là bạn của lãnh chúa Cao Tổ, nghe nói anh đến nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị rất nhiều những thứ tuyệt vời cho anh. Anh sẽ thích những chương trình này.”
“Chương trình? Chương trình gì?”
Thượng Ất lạnh lùng nhìn về phía Thú Vương, anh đột nhiên nhớ tới những gì Cao Tổ đã nói lúc trước. Người tên Thú Vương này thật sự rất kỳ quái, tuy rằng hắn đối với Thượng Ất luôn luôn tôn trọng lễ phép, nhưng Thượng Ất càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Đặc biệt, sự xuất hiện của Tống Địch khiến Thượng Ất rất khó chịu, trong trí nhớ của Thượng Ất thì Tống Địch tuy có hơi lầm lỳ nhưng mà cô cũng là một đứa trẻ rất ngây thơ khi thỉnh thoảng giao tiếp với người khác.
Nhưng bây giờ, Thượng Ất chỉ có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong mắt cô, giống như nỗi sợ hãi bất lực của một con thú nhỏ trước một con quái vật đáng sợ. Thượng Ất không biết đã xảy ra chuyện gì với Tống Địch, nhưng rõ ràng tất cả những chuyện này đều có liên quan đến người đàn ông được gọi là Thú Vương trước mặt này.