Chương 384. Chuyện xấu hổ trong bụi hoa hướng dương
"Xem ra, ở đó có những người cực kỳ may mắn…"
Nghĩ lại câu chuyện của Cao Tổ, Thượng Ất phải thừa nhận rằng trên đời này có những người có nhiều may mắn hơn người thường. Tổ tiên tên tự xưng là Thú Vương này không biết đã tích lũy được bao nhiêu âm khí, thậm chí còn để hắn tìm được một kho báu có nhiều linh khí như vậy.
Có điều Thượng Ất vẫn chưa hiểu hết, theo miêu tả của Cao Tổ, Thú Vương này không chỉ có sức mạnh mà còn tàn nhẫn và độc ác, hơn nữa còn có vẻ gì đó rất kỳ quặc, anh ta đặc biệt thích thu thập một số người và đồ vật có hình dáng kỳ lạ để thỏa mãn sở thích quái lạ của mình.
Điều đáng kinh ngạc hơn là Thú Vương đã biến vực Hoàng Kim này thành một nơi tương tự như rạp xiếc. Tất cả những người phụ trách ở đây đều được gọi là “đoàn viên”, trong khi những người tị nạn thường được gọi là “khán giả”, cách thức tổ chức xã hội này kỳ lạ đến mức không thể tưởng tượng được…
“Đùng chít, đùng chít, đùng chít…"
Ngay lúc Thượng Ất đang suy nghĩ lung tung thì một âm thanh kỳ lạ đột nhiên phát ra từ bụi hoa hướng dương rậm rạp cách đó không xa, kèm theo đó là âm thanh rên rỉ truyền vào tai Thượng Ất khiến cho sắc mặt y lập tức trở nên khó coi.
Ở ngay trước mặt Thượng Ất, có người đang vận động một cách sơ khai nhất, hơn nữa nghe âm thanh thì không chỉ có một đôi, cảnh tượng vô cùng “hoành tráng”.
Làm sao bây giờ? Thượng Ất nhìn bụi hoa hướng dương rậm rạp trước mặt có chút ngượng ngùng, không biết có nên đi quấy rầy chuyện tốt của những người này hay không.
Ngay lúc anh đang do dự, một thân ảnh màu xanh da trời của sói hoang ở bên cạnh liền như một làn khói, biến mất trước mặt anh nhanh như chớp, sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng la hét của một đôi nam nữ, toàn bộ đồi hoa hướng dương như là nổ tung: “Có dã thú! Mọi người mau leo lên, có dã thú tấn công!”
“Được thôi… đây cũng coi như là một cách tốt để giải quyết một cách nhanh chóng.”
Thượng Ất không khỏi dở khóc dở cười nhìn hàng chục bông hóa trắng đang liều mạng chạy trong bụi hoa hướng dương, phía sau là thân hình khổng lồ của vua sói chạy theo như một bóng ma, ai chạy chậm sẽ lao lên cắn xé không chút do dự. Sau khi cắn một miếng, đôi nam nữ vừa la hét vừa bấu chặt lấy mông của họ, dấu răng sói rõ ràng trên mông, máu me be bét cho thấy vua sói đã hoàn toàn không có lòng thương xót!
Đám đông sợ hãi, vua sói nhẹ nhàng bước đi xung quanh một vòng rồi quay trở lại bên cạnh anh. Những bụi hoa hướng dương phía trước đã bị giẫm nát, rào cản cản trở tầm nhìn cuối cùng của vực Hoàng Kim cũng đã hoàn toàn biến mất.
Chiếc lều hình chóp khổng lồ màu xanh, cảnh cửa màu đỏ hình đám mây trắng, những quả bóng bay bằng nhựa vàng hình chú hề cao năm mét, và những lồng sắt hình vuông được xếp dày đặc… nếu như mọi thứ này được bày trước ngày tận thế, nó sẽ khiến bất kỳ đứa trẻ nào thích xem xiếc phải hét lên.
Đây là một rạp xiếc khổng lồ, vùng đất của một vài con người sống sót sinh sống?
“Cao Tổ nói rất chính xác. Xây dựng nơi sinh sống của mình như thế này không phải là một thiên tài thì cũng là một kẻ biến thái!
Cảng tượng kỳ quái cũng không làm Thượng Ất sợ hãi, anh nhẹ nhàng đi xuống, bốn vó của con ngựa lớn tiếp tục đi về phía trước. Đúng lúc này, đột nhiên có hàng chục bóng đen xuất hiện từ khắp các rạp xiếc, giống như một đoàn bóng ma lao thẳng về phía Thượng Ất.
“Dừng lại, anh là ai, từ đâu đến?”
Đứng trước mặt Thượng Ất là một người đàn ông mạnh mẽ, cao hơn 1m8. Cơ thể cường tráng của anh ta chỉ được bao bọc bởi một chiếc váy da động vật quấn quanh eo. Với màu sơn dầu phóng đại, nhìn từ xa, anh ta trông giống như một tên thổ dân, cảm giác như vậy rất đáng sợ.
Đương nhiên, Thượng Ất không sợ người đàn ông này, nhưng anh vẫn ra hiệu cho ngựa dừng lại, bởi vì anh đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ngay sau lưng người mặc váy da thú.
“Tống Địch? Là em sao?”
Thượng Ất cố hét với người ở trong đám đông phía sau người đang ông kia. Trong đám đông có hình dạng kỳ lạ này, có một cô gái nhỏ mặc chiếc áo khoác ba lỗ bó sát màu đen đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.
“Anh nhận sai người rồi. Ở đây không có ai tên là Tống Địch cả. Tất cả chúng tôi ở đây đều chỉ dùng mật danh. Ví dụ, tôi tên là Lâm Hổ, đại diện cho hổ ở trong rừng. Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể tự do điều khiển bất kỳ đoàn viện nào khác là có biệt hiệu là con thú dưới mình.”
Người mặc váy da thú ngẩng đầu kiêu ngạo, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, giống như thực sự là hổ báo, tuyên bố chủ quyền lãnh thổ với Thượng Ất. Chỉ là cảnh tượng này rơi vào trong mắt Thượng Ất liền biến thành biểu hiện giống như kẻ bị bệnh tâm thần.
“Tống Địch, đừng trốn, anh biết đó là em. Anh hỏi em, Đỗ Kiều Kiều và Hoàng Long đang ở đâu?
Ánh mắt của Thượng Ất rơi vào bóng dáng nhỏ bé trong đám người, anh tin chắc rằng mình không nhận nhầm người, cô gái nhỏ thanh tú này chính là Tống Địch, người đang đi săn ngưu vương cùng với Hoàng Long và Đỗ Kiều Kiều. Nhưng Thượng Ất đã nhìn qua đám người ba bốn lần, cũng không nhìn thấy Đỗ Kiều Kiều và Hoàng Long, dường như Tống Địch là người duy nhất còn lại ở đây.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe tôi nói cái gì không… Khốn kiếp, tôi lệnh cho anh xuống khỏi con ngựa đó ngay, nếu không… ai da!
Bị Thượng Ất ngó lơ, người đàn ông mặc váy da tức giận chuẩn bị bước tới bắt Thượng Ất, nhưng đúng lúc này, vua sói lại di chuyển, một tia sáng xanh lóe lên, trên đùi người đàn ông mặc váy da thú có thêm một hàng vết xước rất sâu.
Thượng Ất kinh ngạc nhìn về phía vua sói, mặc dù Cao Tổ tự mình phân phó, nhưng mà biểu hiện của nó cũng quá độc ác và chủ động đi?
Nhưng một lúc sau, Thượng Ất mới tìm ra nguyên nhân, cơ quan giác quan của nó cao gấp mười lần so với người bình thường đã nhắc nhở nó rằng vùng đất “xiếc” kỳ lạ này đang toát ta thứ mùi hôi thối, mùi hôi này nổi lên trong mũi, khắp người Thượng Ất cảm thấy không yên, có lẽ vua sói cũng ngửi thấy mùi lạ này…