Chương 383. Trần Phóng lại có thai rồi (2)
“Đồ ngốc, em nói là anh lại sắp được làm cha rồi. Lần này, em nhất định sẽ sinh con gái, một trai một gái mới là tốt, đoàn đoàn viên viên vui vẻ hòa hợp là tốt nhất. Nhạc Nhạc, mẹ sẽ sinh cho con một em gái nhỏ để chơi với con, có được không?
“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!”
Trần Phóng hạnh phúc ở trong lòng của Thượng Ất nói những lời này, Thượng Nhạc Nhạc không hiểu sao mẹ nó lại cười ngốc nghếch nhưng rồi cũng khúc khích cười theo, giọng lanh lảnh của trẻ con và âm thanh dịu dàng truyền ra xung quanh, thu hút vô số ánh mắt ghen tỵ, sau khi bật chế độ rải cẩu lương thì đã làm mù mắt rất nhiều kẻ độc thân rồi.
“Thượng Ất, chúc mừng anh.” Điền Ba mỉm cười đi tới chúc mừng, nhưng sau đó anh ta liền đổi giọng ngay: “Nhưng mà Thượng Ất, anh mới trở về, vua sói đã được thu phục rồi, bây giờ còn muốn đi đâu?”
“Đi vực Hoàng Kim, chính là vực bên cạnh sườn đồi hoa hướng dương mà tôi đã nói với anh lần trước, nơi đó có thứ tôi cần gấp.”
Thượng Ất vừa nói vừa lấy tinh hồn mà lần trước Cao Tổ đưa cho anh ra, rồi đưa cho Điền Ba và mọi người cùng xem.
“Nồng độ rất cao, nó có vẻ rất giống tinh hồn mà lần trước cậu lấy được…”
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn chằm chằm tinh hồn đặc biệt trong tay Thượng Ất, lúc sau há hốc mồm vì bị linh khí nồng đậm trong tinh hồn làm cho kinh ngạc.
“Không sai, đây có lẽ là một hạt nhân năng lượng hoàn toàn mới, và theo như tôi biết thì nó không thuộc về bất kỳ sinh vật nào ở đây. Mặc dù năng lượng chứa trong nó không thể theo kịp với hạt tinh thể năng lượng hoàn hảo, càng không thần kỳ như Thú Vương Tinh Phách, nhưng nó mạnh hơn nhiều so với hạt tinh thể thông thường. Hơn nữa, mọi người xem…”
Thượng Ất nói rồi đặt viên tinh hồn đặc biệt này bên cạnh mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ của Thượng Nhạc Nhạc, đột nhiên có một luồng khí nhẹ đến mức dường như không có gì bắt đầu chạy đến bên cạnh mặt dây chuyền ngọc bích, sau đó những chùm pha lê xuất hiện trên mặt dây chuyền ngọc bích, ánh sáng trắng này khiến mọi người kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
“Thượng Ất, đây là… lẽ nào, ngọc bội này sắp được sửa xong rồi?” Đỗ Giai Tuệ khẽ hỏi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ có một số người biết về ngọc bội mặt dây chuyền hình đàn cổ này như Trần Phóng và một số lãnh đạo chỉ huy căn cứ là Đỗ Giai Tuệ, Điền Ba và Triệu Khiêm biết về nó, còn những người khác, bao gồm cả tên béo Hoa Đa Tình, chủ quản hậu cần Mai Lập Tân và những lão nhân ở căn cứ cũng không biết về nó.
“Cái này không nói chính xác được, nhưng rất có thể. Cậu cũng thấy đấy, mặt dây chuyền ngọc hình đàn cổ này không hề bài xích tinh hồn, tôi nghĩ tên nhóc Nhạc Nhạc này rất nhanh sẽ trở nên cực kỳ thông minh.”
Nhìn thấy Thượng Nhạc Nhạc vươn bàn tay nhỏ bé muốn chạm vào tinh hồn đặc biệt kia, khóe miệng Thượng Ất nhếch lên, so với những đứa trẻ cùng tuổi, đứa nhỏ Thượng Nhạc Nhạc này biểu hiện cực kỳ ưu tú, hiện tại không những có thể cố gắng bám vào tường để đi, mà còn có thể chạy vội vài bước, thể hiện thiên phú vận động cực kỳ mạnh.
Rất nhanh, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Phóng, Thượng Ất cưỡi ngựa cùng với vua sói nhanh chóng biến mất ngoài cổng nơi đóng quân, hơn nữa, ai cũng không để ý, ngay bên ngoài nơi đóng quân, một thân ảnh cao lớn, thân hình trắng nõn toát ra ánh bạc đang yên lặng nhìn Thượng Ất rời đi, tròng mắt hiện lên vẻ trầm tư.
……
Vực Hoàng Kim, một nơi chết chóc bị nhấn chìm bởi lũ lụt, được bao quanh bởi một đồi hoa hướng dương lộng lẫy cao hơn hai mét, từ đó, vực này liền sống lại và tỏa ra một màu vàng rực rỡ.
Một người, một ngựa, một sói, còn có một con chim béo… khi sự kết hợp độc đáo này xuất hiện ở vực Hoàng Kim, mặt trời đã dần xuống núi, ánh chiều tà cuối cùng khiến hoa hướng dương khắp đồi được nhuộm một màu hồng kỳ lạ.
“Có lẽ nơi này không đến nỗi như mọi người vẫn nghĩ, vùng đất này sau khi trải qua một trận hồng thủy đã được tái sinh, mang một vẻ đẹp chưa từng thấy…”
Cưỡi ngựa lên trên cao, nhìn hoa hướng dương vàng rực, Thượng Ất không khỏi nảy ra rất nhiều ý tưởng kỳ quái trong đầu. Nếu như không có chém giết và tranh đoạt, giống như lần trước gặp phải con báo hoa ở ngoài công xưởng chỗ cánh đồng hoa anh túc vậy, nơi đó đẹp như tiên cảnh trong truyền thuyết.
Đáng tiếc trong vùng đất xinh đẹp này, luôn có một nhóm người cực kỳ biến thái, thủ lĩnh ở đó chính là “Thú Vương” mà lần trước Cao Tổ đã nói đến.
Thượng Ất phát hiện ra rằng, vùng đất mà Cao Tổ nói đến được hình thành theo một cách kỳ lạ, thậm chí nó có thể được hình dung như một bông hoa kỳ lạ.
Theo Cao Tổ nói, người đứng đầu cùng đất này là “Thú Vương”, ban đầu là người đứng đầu một rạp xiếc trong thời kỳ hòa bình. Sau khi trận đại hồng thủy xảy ra, hắn và các thành viên trong nhóm của mình bị cuốn trôi ở đây, cực kỳ may mắn được một vết nứt lớn dưới lòng đất ngăn lại.
Vào thời điểm đó, một lượng lớn nước lũ tràn vào khe nứt ngầm trong thung lũng, Thú Vương và một số thành viên khác đã chớp lấy cơ hội để trốn lên một ngọn đồi gần đó. Khi lũ rút đi, những hạt dướng dương bị rải rác trên các thung lũng và sườn núi bắt đầu bén rễ và nảy mầm, điều này đã giải quyết được vấn đề nguồn thức ăn của họ trong mấy ngày đầu tiên.
Sau đó, trong quá trình tìm kiếm và tập hợp các động vật trong rạp xiếc bị thất lạc, Thú Vương phát hiện ra rằng anh ta sở hữu khả năng điều khiển các loài thú dữ, sau đó, trong một lần cực kỳ tình cờ, anh ta phát hiện ra rằng những xác chết kỳ lạ gần lối vào vết nứt ngầm đã che giấu những tinh hồn đặc biệt mà Cao Tổ đã đưa cho Thượng Ất.
Tóm lại, với hơn một chục con thú thoái hóa hung dữ và những tinh hồn đặc biệt được tìm thấy trong các vết nứt dưới lòng đất, Thú Vương đã có một cuộc sống thoải mái trong vùng đất vực Hoàng Kim này. Đặc biệt là khi những người tị nạn gần đó bị thu hút bởi những bông hoa hướng dương đã tàn lụi và gia nhập vào vực Hoàng Kim thì cuộc sống của anh ta lại càng thoải mái hơn.