Chương 382. Trần Phóng lại có thai rồi
"Ngao ô!"
Thấy Thượng Ất mở miệng vua sói hoang gầm nhẹ một tiếng, sau đó nhô ra một cái móng vuốt giống như nhân loại nhẹ nhàng đưa cho Thượng Ất: “Sói thuộc về anh, một tháng sau ở chỗ này không gặp không về, Cao Tổ!"
Tốt như vậy?
Nhìn tờ giấy, Thượng Ất lại nhàn nhạt nhìn vua sói hoang một cái, bên trong ánh mắt mang theo một tia cảnh giác.
Đối với Cao Tổ, Thượng Ất vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng. Sinh vật thần bí này có thực lực rất cường đại còn xuất hiện một cách đột ngột như vậy, ở trong trí nhớ kiếp trước của Thượng Ất, căn bản chưa từng nghe nói qua sinh vật có linh trí thần kỳ như vậy. Mà thời điểm tên này xuất hiện cũng vô cùng trùng hợp, lúc mà căn cứ Tổ Ưng đang hừng hực khí thế xây dựng lại căn cứ, thực lực tổng thể nhanh chóng tăng lên.
Nếu như lần này không phải bởi vì con chim béo đột nhiên phát uy, có lẽ mình thật sự sẽ bị Cao Tổ bắt thậm chí là mất đi tính mạng... Đúng rồi nhắc lên con chim béo, sẽ không phải là bởi vì mình thu được ba con Côn Ngư đời sau thực lực tăng lên quá nhiều, mới khiến lực lượng thần bí kia chú ý chứ? Chẳng lẽ lại là lực lượng thần bí vẫn luôn đuổi giết mình ư... Đổi phương thức rồi? Nó không còn lợi dụng các loại dã thú đến tập kích mình nữa, đổi lại nó phái sinh vật có linh trí trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh mình?
Đại não của Thượng Ất cấp tốc chuyển động, từng màn vừa mới phát sinh tại nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, sự hoài nghi của hắn đối với lai lịch của Cao Tổ càng ngày càng mãnh liệt. Đương nhiên cả một quá trình, thái độ của Cao Tổ khi tìm kiếm sự hỗ trợ của Thượng Ất rất thành khẩn, biểu tình và giọng điệu giống như thật, nhìn không ra bất luận chỗ nào giả tạo.
Thế nhưng, cái lực lượng thần bí kia dường như không có gì là làm không được. Thực lực cường đại như thế, lấy phương thức tìm kiếm trợ giúp phái Cao Tổ tới ám sát mình, nhưng với thực lực của Cao Tổ không thể có loại tình huống này xuất hiện.
Một câu thôi, Thượng Ất không dám tin bất cứ sinh vật nào được Cao Tổ phái đến bên người hắn. Chỉ là con vua sói hoang này đã đi theo sau lấy lòng mình như một con chó ngoan, Thượng Ất cũng không để ý thêm một tên có sức chiến đấu. Hơn nữa ở trận chiến trước đó vua sói biểu hiện cũng rất cường hãn, ngoại trừ Thượng Ất ra chỉ sợ có thể chiến thắng được nó cũng chỉ có Điền Ba và Ly Á hai người này mà thôi.
Tay chân đưa tới cửa... Không lấy thì phí!
Điền Hiểu Quang và những người người tị nạn lúc trước nhanh chân chạy thoát đang được điều trị cấp cứu, còn Điền Ba và Chu Thiết đợi những người khác chuẩn bị trang bị, để đi giúp Thượng Ất giết sói. Chính vào lúc này, một người một sói lại đang trở về căn cứ.
“Mẹ kiếp, nhìn xem, đó không phải là lão đại Thượng Ất sao? Anh ấy trở lại rồi!” Một chiến sĩ Tổ Ưng đi phía trước là người đầu tiên phát hiện ra bóng dáng của Thượng Ất, sau đó rất nhiều người phấn khích hét lên: “Đúng rồi, lão đại Thượng Ất trở về bình an rồi. Tôi đã nói là lão đại đã ra tay thì tuyệt đối không có vấn đề mà, cái gì mà vua sói, vua chó cũng không thành vấn đề.”
Người người hô hào, mọi người đổ xô chạy đến trước mặt Thượng Ất, nhưng Thượng Ất đã đi thẳng đến quảng trường ở trung tâm căn cứ, nơi đó, nhân mã Quan Tiểu Dĩnh đang nằm yên lặng ở đó, vài đứa trẻ can đảm đang vây quanh cô chạy tới chạy lui.
“Thượng Ất, anh vừa mới trở về đã lại muốn đi đến đó?” Trong đám người, Trần Phóng ôm Thượng Nhạc Nhạc đi đến trước mặt Thượng Ất, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ tức giận, nhưng đột nhiên lại nhảy vào trong lòng của Thượng Ất, kinh hãi nói: “Sói! Sao lại có một con sói ở đây!”
Được rồi… Thượng Ất phải thừa nhận rằng sức hấp dẫn của anh ấy rất mạnh, vua sói đã đi theo anh nửa ngày rồi mà Trần Phóng lại là người đầu tiên nhận ra sự tồn tại của nó.
“Đây là vua sói, thủ lĩnh của nhóm sói hoang thoái hóa đã lẻn vào nơi đóng quân của chúng ta đánh lén, bây giờ đã bị anh thu phục rồi. Vợ à, không sao đâu, nó sẽ không làm hại em và Nhạc Nhạc.”
Nói xong, Thượng Ất ôm Trần Phóng vào lòng, đồng thời dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mũi nhỏ của Thượng Nhạc Nhạc, khiến anh chàng nhỏ bật cười và cố gắng nắm lấy tay của Thượng Ất.
“A… con thú này to thật, sắp to bằng ngựa của anh rồi.” Trần Phóng nhìn vua sói với vẻ sợ hãi, lúc sau mới hỏi: “Ông xã, anh muốn đi đâu vậy, có thể tạm thời đừng đi có được không… em… em… em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hả? Chuyện gì vậy?”
Thượng Ất nhìn Trần Phóng với vẻ mặt kỳ lạ, anh đột nhiên phát hiện, hôm nay Trần Phóng có vẻ không đúng lắm, không chỉ ăn nói có phần gượng gạo hơn bình thường mà sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng, mất tự nhiên.
Chắc không phải là Trần Phóng bị ốm đó chứ?
“Ông xã… em, em có thai rồi!” Giọng nói bé như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo, Trần Phóng hận không thể chôn đầu mình chặt vào trong lòng của Thượng Ất.
“Cái gì, vừa rồi em nói cái gì?”
Kinh ngạc vì niềm vui bất ngờ, lúc này đầu óc của Thượng Ất cũng có chút rối mù.
Mấy ngày vừa rồi, vì lời hứa ban đầu, Thượng Ất sẽ đến gặp Trần Phóng để hoàn thành “bài tập” đúng giờ mỗi ngày, kết quả mối quan hệ của hai người họ nóng lên rõ rệt, như thể họ đã trở lại khoảng thời gian hạnh phúc ngay trước ngày tận thế.
Nhưng dù sao Trần Phóng mới chỉ hạ sinh Thượng Nhạc Nhạc được năm sáu tháng, tính theo thời gian phục hồi sinh lý bình thường, khả năng cô mang thai là không lớn, cho nên Thượng Ất cũng không có ôm hi vọng quá lớn.
Nhưng mà, thực tế đã mang đến cho Thượng Ất một điều bất ngờ, sau khi tận thế, các yếu tố năng lượng tự do có mặt ở khắp nơi đã thay đổi vóc dáng của Trần Phóng và rút ngắn thời gian sinh sản của tất cả phụ nữ. Có vẻ như “bài tập về nhà” ở giai đoạn trước đã được thực hiện một cách có ích, và không lâu nữa đứa con của Thượng Ất sẽ chào đời.