Chương 381. Nơi hoa hướng dương sinh trưởng
Càng làm cho Thượng Ất kinh ngạc hơn chính là sau khi hắn tiếp nhận viên tinh hồn đặc biệt này, tinh không đồ trong cơ thể của hắn vẫn luôn không có động tĩnh gì đột nhiên xuất hiện ở trước mắt hắn, sau đó chỉ thấy chòm sao lóng lánh ở trên tinh không đồ, cho dù ngôi sao đã phát sáng nhưng vẫn là duy trì trạng thái màu xám trắng, tất cả ngôi sao đều ở cùng một thời khắc đó phát ra sự vui thích, giống như sự hưng phấn vui sướng của đám trẻ con khi có được loại kẹo mà mình thích.
Những ngôi sao nhỏ màu trắng trong suốt đó không ngừng nhảy loạn xung quanh, rất giống một con chó bị giam trong lồng thấy được khúc xương, dáng vẻ vô cùng sốt ruột!
Viên tinh hạch này rất không tầm thường...
Trong lòng Thượng Ất nổi lên từng trận kích động, hắn mơ hồ cảm giác được nếu như mình có thể được sức mạnh của viên tinh hạch này, thực lực đã lâu không có đột phá gì của hắn nhất định sẽ tăng lên, đến lúc đó cho dù là đối phó với thú triều hay là trở mặt với Cao Tổ, mình cũng sẽ nắm chắc được càng nhiều phần thắng.
Mặt khác chiếc mặt dây chuyền ngọc bích hình đàn cổ mà Thượng Nhạc Nhạc hay đeo, căn cứ dùng năng lượng vũ khí sinh vật để phòng ngự, thực lực của các chiến sĩ Tổ Ưng sẽ được nâng cao, viên tinh hồn này có tác dụng dường như ở khắp mọi nơi, quả thực không biết nó quý giá gấp bao nhiêu lần tinh hạch bình thường, hắn nhất định phải biết rõ ràng lai lịch của tinh hạch...
Chỉ là Thượng Ất nghĩ đến trí tuệ của Cao Tổ không có kém hơn hắn chút nào, hắn cũng rất thông minh mà giấu đi mục đích của mình giả vờ ra dáng vẻ của một con buôn, cò kè mặc cả với Cao Tổ giống như một người doanh nhân tham lam, sử dụng công phu sư tử ngoạm yêu cầu một trăm viên tinh hồn!
Kết quả là, Cao Tổ mắc bẫy!
"Anh muốn bao nhiêu viên tinh hồn cơ? 100 viên ư? Vậy thì không được rồi thứ này rất quý giá, tất cả viên tinh hồn mà tôi có đã dùng hết rồi tổng cộng có ba viên thì một viên cho anh, hai viên còn lại tôi đã ăn rồi..." Cao Tổ cự tuyệt theo bản năng, nhưng trông thấy dáng vẻ bất mãn mà Thượng Ất giả vờ ra thì không khỏi buông lỏng giọng điệu hơn: “Tôi thật sự không còn tinh hồn, nhưng tôi biết nơi nào có thể lấy được tinh hồn. Cách đây khoảng 30km có một hẻm núi vàng, ở biên giới hẻm núi có một bản doanh của nhân loại, viên tinh hồn mà tôi cho anh cũng đầy từ chỗ đó."
"Bản doanh ở hẻm núi vàng? Là cái hẻm núi kẹp ở giữa gò núi nhỏ mọc đầy hoa hướng dương thoái hóa sao?"
Nghe được Cao Tổ nói như vậy, trong đầu Thượng Ất lập tức nhảy ra một hình ảnh vàng óng ánh. Tầm một tuần trước lúc hắn bay trên không trung tuần tra, ngoài ý muốn phát hiện hướng đông của căn cứ Tổ Ưng có một dốc núi mọc đầy hoa hướng dương thoái hóa.
Lúc ấy bởi vì thời gian bị hạn chế, Thượng Ất chỉ là đáp xuống tra xét phiến vàng rực rỡ trước kia mà hắn phát hiện ở đồng hoa quỳ, cũng không tiếp tục dò xét xâm nhập vào hẻm núi gần đó. Bởi vậy khi Cao Tổ nhắc đến ba chữ "hẻm núi vàng" này, hắn lập tức liền nhớ tới một nơi đầy hoa quỳ.
"Không sai chính là chỗ đó, chỉ là..." Cao Tổ thấy Thượng Ất biết chỗ đó liền nhẹ nhàng gật đầu xác nhận. Nhưng tiếp sau đó nó lại nhíu mày biểu tình cũng trở nên cổ quái: “Khoảng cách của những bông hoa hướng dương đó rơi vào tầm bốn cây số bên cạnh một khe đất, đám người sống sót kia chính là trốn ở bên trong đó. Chỉ là tôi không đề nghị anh đến đó, bởi vì dựa theo đặc điểm tính cách mà anh biểu hiện ra mà nói, anh nhất định sẽ giết sạch tất cả người ở nơi đó, như vậy sẽ mang đến một chút phiền toái cho tôi."
"Giết sạch tất cả người ở nơi đó? Mang đến phiền toái cho mi?"
Thượng Ất nghi hoặc nhìn Cao Tổ, không biết trong hồ lô của nó muốn bán là cái gì.
"Đúng vậy, anh nhất định sẽ giết chết những người kia, bởi vì tình huống ở nơi đó tương đối đặc thù... Người khống chế nơi đó gọi là "Thú Vương", là người lãnh đạo của đoàn xiếc thú, bởi vì thực lực cường đại nên hắn rất thích làm một số chuyện cổ quái trên người của những nhân loại khác, đặc biệt là phụ nữ..."
Cao Tổ rất cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ để miêu tả hành vi cổ quái của Thú Vương, nhưng bởi vì không hiểu bản chất của những hành vi này, nó không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung khiến cho Thượng Ất cũng càng ngày càng hồ đồ rồi.
Nhưng có một việc Cao Tổ đã biểu đạt rất rõ ràng, chính là nó và "Thú Vương" kia đã giao dịch với nhau. Mỗi tháng Cao Tổ sẽ đi vào hẻm núi vàng một lần, dùng đồ ăn và vật tư đã thu thập được đổi lấy viên tinh hồn mà thuộc hạ của Thú Vương đã thu thập được, hai bên cùng có lợi quan hệ coi như hòa hợp.
Đương nhiên liên quan đến vấn đề này Thượng Ất cũng lộ ra biểu tình hoài nghi, Cao Tổ có thực lực cường hãn như vậy không cần thiết phải cũng nhân loại giao dịch gì gì đó. Sau đó nghe Cao Tổ giải thích cặn kẽ khiến Thượng Ất ý thức được, chuyện này cũng không đơn giản như mình tưởng.
Do đặc thù của viên tinh hồn chỉ ở dưới mặt đất mà Cao Tổ trời sinh không thích âm u, cho nên chỉ có thể dùng hình thức trao đổi để Thú Vương phái người xuống dưới lòng đất tìm tinh hồn.
"Hóa ra là như vậy..." Thượng Ất trầm tư một lát, trong lòng đã có quyết định.
Cao Tổ không cần thiết phải lừa hắn, xem ra muốn có được nhiều viên tinh hồn đặc thù, hắn nhất định phải tự mình đi một chuyến đến hẻm núi vàng rồi.
Quyết định xong Thượng Ất liền quay người rời đi, đi thẳng về căn cứ Tổ Ưng nhưng rất hiển nhiên Cao Tổ cũng không có dễ lừa như hắn nghĩ, Thượng Ất mới vừa đi ra không đến mười phút, một thân ảnh màu xanh đen đột nhiên đuổi theo, sau đó cứ một mực theo sát phía sau hắn từ đầu đến cuối không chịu rời đi.
"Vua sói hoang?!"
Nhìn con sói to lớn ở phía sau mình, hai cái tai vàng nhọn lúc ẩn lúc hiện giống như một con chó ngoan ngoãn, cái trán Thượng Ất không khỏi xuất hiện vô số vạch đen.
"Làm gì? Đầu hàng địch bán chủ nhân, muốn gia nhập phe của tao?"
Thượng Ất tức giận hỏi, cái bộ dạng vua sói hoang lắc lắc cái đuôi càng lúc càng giống một con chó lấy lòng chủ nhân rồi.