Chương 373. Ngốc quái biết ẩn thân
Nói xong, Điền Hiểu Quang run rẩy bò từ dưới đất lên, dưới sự giúp đỡ của cô bé Tiểu Giai chậm rãi đi về phía Thượng Ất. Thượng Ất yên lặng nhìn anh ta một cái, trên mặt lộ ra một chút thần sắc tán dương.
Người chiến sĩ trẻ tuổi tên Điền Hiểu Quang này đích thật là một hạt giống tốt, anh ta không chỉ có tư duy nhanh nhẹn mà phản ứng cũng rất nhanh, hơn nữa lúc anh ta đối mặt với sói hoang cũng dũng cảm và tỉnh táo, đây là điều cực kỳ khó có được.
“Những con súc sinh này vẫn chưa đủ trình độ để đoạt lấy tính mạng các thủ hạ của Thượng Ất ta đâu. Sau khi chiến đấu kết thúc, nếu như cậu còn có thể đứng dậy nói chuyện với tôi như thế này, tôi cho phép cậu gia nhập đội bảo vệ lãnh chúa, trở thành một trong những hộ vệ bên cạnh tôi.”
“Thật sao? Tôi thật sự có thể chiến đấu cùng với ngài sao?”
Lời nói của Thượng Ất khiến hai mắt của Điền Hiểu Quang sáng lên, anh biết rõ lời hứa hẹn này có ý nghĩa như thế nào. Ở bên trong căn cứ người bên cạnh Thượng Ất không có người nào không phải tinh anh trong tinh anh, trong cả căn cứ hơn vạn người không ai không muốn trở thành một thành viên trong đội bảo vệ lãnh chúa!
Nhưng đột nhiên ánh mắt của Điền Hiểu Quang lại trở nên ảm đạm, anh bị thương cực kỳ nghiêm trọng, phần eo bị xé nát một miếng thịt máu me be bét, mỗi lần anh hít thở, một trận đau đớn kịch liệt giống như nước thủy triều càn quét toàn thân của anh.
Điền Hiểu Quang biết, nếu như không lập tức trị liệu chỉ sợ nửa canh giờ anh cũng không chống cự nổi, nhưng vào lúc này đột nhiên có một tiếng nói già nua từ trong đám người truyền đến khiến tinh thần anh chấn động,
“Điền Hiểu Quang nói rất đúng, chúng ta không thể chết một cách uổng phí được... Tôi năm nay đã bảy mươi lăm tuổi, sống đến từng này tuổi cũng coi như đủ rồi. Tới đi, lũ súc sinh, chúng mày có gan thì đến ăn tao đi!” Một ông già tóc bạc trắng từ trong đám người đi ra, “Lão đại Thượng Ất, xin ngài chăm sóc cháu của tôi, nó tên là Lưu Phong Tiên năm nay mười lăm tuổi... Lão già tôi đã lớn tuổi rồi, có thể giúp ngài cũng chỉ có lần này nữa thôi!”
Ông già nói xong, trên mặt lộ thần sắc thản nhiên mà bình tĩnh quay người bước đi, thân thể mặc dù rất gầy yếu, nhưng lúc đi về phía đàn sói lại có vẻ rất vững vàng thong dong, giống như không phải là đi chịu chết mà là đi về nhà vậy.
“Đi đường bình an, ông già!”
“Ầm ầm!”
Năm ngón tay của Thượng Ất khẽ nhúc nhích, chỉ trong chốc lát ông già nổ tung hóa thành một đám mưa máu, sói hoang thoái hóa ở xung quanh lập tức kêu thảm một tiếng rồi bỏ chạy ra sau, nhưng bởi vì lực công kích của trùng máu kích nổ quá lớn nên cho dù có chạy thoát thì hiển nhiên nội tạng cũng bị một sức mạnh khổng lồ chấn bị thương.
“Tính thêm tôi nữa… tôi đã bị bệnh tiểu đường nhiều năm, trước kia ở bệnh viện điều trị còn có thể miễn cưỡng chịu được, sau khi tận thế đến mấy tháng nay tôi sống mà giống như đang chịu tội vậy. Lão đại Thượng Ất, ngài nhìn chuẩn một chút rồi hẵng nổ đừng lãng phí cái thân thể thịt mỡ này của tôi!”
Trong đám người lại đi ra một người đàn ông trung niên, anh ta có thân hình to béo, khuôn mặt tiều tụy, nhìn là có thể biết bệnh của anh ta đến giai đoạn nguy kịch rồi.
“Ầm ầm!”
Người đàn ông mập biến thành vô số mảnh thịt, trong bầy sói lại xuất hiện một tên thương binh què chân. Cứ như vậy đội hình đàn sói kín không kẽ hở đã xuất hiện một lỗ hổng khoảng ba mét.
“Ha ha, đám súc sinh này sợ rồi! Vừa nãy không phải rất phách lối sao? Bà xã, chúng ta không phải đã sớm thương lượng với nhau rồi à, chúng ta sẽ đi đến một cái thế giới khác gặp A Nguyệt của chúng ta, nó mới sáu tuổi, một mình ở bên kia nhất định rất cô đơn. Bây giờ cơ hội tới rồi, chúng ta cùng lên đường đi!”
Một nam một nữ ôm nhau đi ra từ trong đám người, lúc đi ngang qua Thượng Ất người đàn ông mang theo áy náy nhìn Thượng Ất gật gật đầu, sau đó hai người họ không hề quay đầu lại, đi thẳng vào chỗ sâu nhất của đàn sói…
“Ngao ô!”
Vua sói ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, lần này làm thế nào cũng ngăn không được bước chân của đàn sói đang lùi lại. Liên tục bị nổ thương, đàn sói theo bản năng tránh xa nguy hiểm mà lùi lại, đôi nam nữ liền thuận lợi đi ra khỏi vòng vây của đàn sói.
“A! Đàn sói sợ hãi kìa! Chúng ta có thể sống rồi!”
Mọi người xúc động, reo hò không ngừng.
Mắt thấy đàn sói lùi bước không ngăn cản nữa, đám dân tị nạn một người nối tiếp một người đi dọc theo thông đạo đi ra ngoài, trong lúc đó vua sói không ngừng gầm nhẹ ra lệnh, nhưng đàn sói thật sự bị uy lực của trùng kích nổ dọa sợ, không có một con nào dám tiến lên ngăn cản, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn đám dân tị nạn thoát khỏi vòng vây, dần dần đi về phía phía xa.
“Còn hai chúng ta thôi…” Mắt thấy Tiểu Giai đỡ Điền Hiểu Quang đi xa dần, xa dần, Thượng Ất cười lạnh một tiếng chậm rãi đi tới trước mặt vua sói.
Mặc dù kết quả của chuyện này có chút ngoài dự liệu, nhưng cho dù như thế nào thì kế hoạch dẫn dụ vua sói xuất hiện cũng xem như thành công. Hiện tại người của hai bên đều đứng nhìn nhau, nếu không đấu một trận ra trò thì thực sự quá có lỗi với những người tị nạn và những con sói đã chết.
Vua sói dường như cũng nhìn ra Thượng Ất muốn động thủ, ánh mắt nó dần dần bình tĩnh lại. Dường như nó cũng có điều suy nghĩ nhìn qua Thượng Ất, thần sắc rất giống một người đang quan sát đối thủ đã sớm biết từ trước, hiếu kỳ còn có chút không phục.
Cho tới bây giờ, vua sói còn chưa từng gặp qua đối thủ chân chính, đương nhiên là không bao gồm sinh vật hình người đứng ở đằng sau nó. Vốn dĩ nó dẫn theo mấy con sói khác không ngừng quấy rầy căn cứ Tổ Ưng, nguyên nhân cũng là bởi vì sinh vật hình người này…
Thu hồi ánh mắt tò mò, nó phát hiện ra trên người của Thượng Ất sinh ra một loại khí tức mạnh mẽ khiến nó phải cảnh giác, mười cái móng vuốt sắc bén giống như dao găm từ trong đệm thịt lặng lẽ xuất hiện.