Chương 374. Ngốc quái biết ẩn thân (2)
Nếu như để Triệu Khiêm, kẻ thích nghiên cứu các loại sinh vật thần kỳ nhìn thấy cảnh này thì nhất định ông ta sẽ kinh ngạc mà lao lên nghiên cứu vì sao trong tay chân của một con chó lại có được năng lực co móng vuốt mà chỉ động vật họ mèo mới có!
Trong phút chốc, vua sói đột nhiên có hành động.
Thân hình của nó giống như một đường thiểm điện màu xanh đen, khoảng cách mười mét lập tức biến thành một bước. Chỉ trong một nhịp hô hấp của Thượng Ất, thân thể cực đại của nó đã xuất hiện ở trước mặt Thượng Ất, trong nháy mắt móng vuốt sắc bén nhô ra, từ trong con ngươi màu đen của Thượng Ất có thể thấy được móng vuốt của nó hoá thành mười con dao sắc bén từ xa lao về phía anh!
“Nguy hiểm!” Đám người chưa đi xa nhìn thấy một màn này vội vàng hét lên!
Bởi vì khoảng cách cũng khá xa, cho nên bọn họ hầu như có thể thấy rõ ràng được lần tấn công này của vua sói. Tốc độ của con súc sinh này thực sự quá nhanh, nhanh đến mức tiếng kêu của bọn họ còn không kịp truyền đến tai của Thượng Ất.
Còn có răng nanh vô cùng sắc bén dài khoảng nửa thước có màu trắng ngà, nhìn từ phía xa vua sói giống như yêu thú trong truyền thuyết, khiến cho người ta hoàn toàn mất đi ý chí chống cự.
Nhưng mà còn có một người có tốc độ nhanh hơn nó, đương nhiên người đó chính là Thượng Ất.
Nếu như vua sói giống như gió, thì Thượng Ất chính là một tia thiểm điện xé nát cơn gió ấy. Khi đối diện với vua sói tốc độ cực nhanh của Thượng Ất phát huy vô cùng tốt, thậm chí không có người nào nhìn thấy rõ anh chuyển động như thế nào, chỉ thấy dáng người dong dỏng cao của anh xuất hiện ngay phía sau vua sói.
“Súc sinh, mày cho rằng có tốc độ nhanh thì có thể làm gì thì làm à? Hôm nay tao sẽ cho mày nhìn xem cái gì mới gọi là tấn công bằng tốc độ, bây giờ mày hãy yên tâm mà chết đi!”
Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực, ở kiếp trước anh đã chứng kiến qua vô số chuyện lật thuyền trong mương nên Thượng Ất biết, chiến đấu với loại vua sói âm hiểm xảo trá này, giữ lại thực lực là một cách làm vô cùng ngu xuẩn.
Cho nên khi hai bên vừa mới giao thủ, Thượng Ất đã không chút do dự toàn lực huy động Tinh Vực Cốt Đao hiện thân, ánh sáng màu lam của thanh đao như là sao băng trong bầu trời đêm ở dải ngân hà, Thượng Ất vung một cái thanh đao lập tức lao về phía vua sói.
Không cho vua sói bất cứ cơ hội phản kháng nào, tốc chiến tốc thắng mới là mục đích của chuyến đi này!
Thượng Ất có niềm tin kiên định, lại không nghĩ tới vua sói cũng đã chuẩn bị tốt để quyết liều mạng với y. Vì vậy hai bên đều khai triển chiêu thức mạnh nhất của mình.
Ngay lúc Thượng Ất bổ một đao tới, trong nháy mắt vua sói xoay người mở rộng miệng, giữa không trung vô số trong ngọn gió màu xanh trong suốt không ngừng phun ra. Giờ khắc này vua sói tựa như một cây súng pháo di động, uy lực to lớn mũi nhọn chính là đạn pháo.
Nhất thời chiêu mạnh nhất của hai bên đụng thẳng vào nhau, đất và cỏ cây xung quanh bay tứ tung, cây nhỏ liên tục đổ xuống, khu vực trong phạm vi mười mét quanh một người một sói bừa bộn không chịu nổi. Đàn sói đang xem trận đấu đều phát ra tiếng ô ô giống như con chó cụp đuôi chạy trốn.
Không động đậy, đứng thẳng, cầm đao, nhìn chăm chú… Cơ thể Thượng Ất thẳng tắp không nhúc nhích ở trong khí lưu cường đại, mặc cho cỏ cây hòn đá đụng vào trên người anh lưu lại hàng chục vết cắt nhỏ bé.
Mà vua sói ở phía đối diện đã liên tục lùi lại. Thượng Ất có thể trực tiếp nghênh đón sức mạnh của những lưỡi dao bằng gió do vua sói tạo ra, nhưng vua sói lại không cách nào chịu đựng được sức mạnh của Tinh Vực Cốt Đao.
Một vết thương lớn xuất hiện trên da lông hoàn mỹ của vua sói, cũng lần đầu tiên làm cho nội tâm của vua sói cảm thấy khiếp sợ. Đường cùng gặp nhau người dũng cảm thắng… Đối với vua sói mà nói, khi những dân tị nạn kia dùng sinh mệnh của mình mở ra một đường đi, trận chiến đấu này đã định sẵn là nó sẽ thất bại.
Chỉ là vua sói cũng không có lộ ra thần sắc e sợ gì, nó duỗi đầu lưỡi to lớn màu hồng nhạt của mình ra liếm láp vết thương, dùng ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Thượng Ất, sau đó nó quay người gầm nhẹ vài tiếng ở phía sau, rồi an tĩnh nằm rạp trên mặt đất lạnh lùng nhìn Thượng Ất.
“Còn có cứu binh? Đừng nói lại là một vua sói thoái hóa khác? Ha ha, đừng có uổng phí sức lực, với cái loại thực lực này cho dù đến thêm nhiều vài con cũng không phải là đối thủ của tao, tao… Hả, là cái gì?”
Đang nói, Thượng Ất đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức cường đại đang tới gần, nhưng cho dù hắn cố gắng trợn to hai mắt cũng không nhìn thấy bất cứ vật gì, dường như thứ khiến trong lòng anh tràn đầy kiềm chế và cảnh giác chính là một trận gió… Nhưng mà, làm sao gió có thể làm cho lòng cảm thấy Thượng Ất tràn ngập cảm giác nguy hiểm như vậy?
Thượng Ất nhanh chóng lùi lại, hai chân phóng ra một sức mạnh khổng lồ thậm chí để lại trên mặt đất hai cái hố sâu. Nhưng cho dù như thế, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đó vẫn như âm hồn không chịu tan, quấn lấy lòng y.
“Hiện thân ra đây cho tao!”
Đối với Thượng Ất mà nói đây vẫn là lần đầu tiên mà y phải quẫn bách như vậy. Quan trọng nhất chính là từ đầu tới đuôi y đều không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, rất rõ ràng đây là một đối thủ có được năng lực ẩn thân. Nếu Thượng Ất muốn thoát khỏi cảnh này, thì trước hết phải ép đối phương xuất hiện.
Tinh Vực Cốt Đao xẹt qua một đường vòng cung màu lam hoàn mỹ ở trong không trung, cuối cùng dừng lại xuất hiện run rẩy rất nhỏ ở trước ngực của Thượng Ất nửa mét. Mà trước mặt anh, thân thể màu trắng bạc trong suốt như ngọc thạch cao lớn, mạnh mẽ, rắn chắc như pho tượng lộ ra một chút, cuối cùng tập hợp lại thành một quái vật cao khoảng ba mét có hình dáng giống như con người!
“Mày là… cái thứ gì vậy?”
Nhìn qua con quái vật cao hơn mình một mét, Thượng Ất không khỏi nghẹn lời.
Sống suốt hai đời, Thượng Ất tự nhận là đã thấy qua vô số quái vật và quái nhân, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng thấy loại sinh vật kỳ quái đứng ở trước mặt này, thậm chí không phân biệt được nó là người hay là dã thú.