Chương 372. Kết cục ngoài dự liệu
“Súc sinh, rốt cuộc hôm nay mày cũng chịu lộ diện rồi sao? Ha ha, để tao tự giới thiệu, tao tên là Thượng Ất, là lão đại của căn cứ Tổ Ưng. Mày đừng dùng loại ánh mắt kỳ quái đó nhìn tao, tao biết mày nhất định có thể nghe hiểu lời tao nói. Nào, để cho tao thấy được thực lực chân chính của mày đi, vua sói!”
Thượng Ất chậm rãi đi đến trước mặt bầy sói hoang, giọng điệu bình tĩnh giống như đang nói chuyện với người bạn đã lâu không gặp. Nhưng ai cũng có thể nghe ra được, phía sau giọng điệu bình tĩnh đó ẩn chứa một tia phẫn nộ.
Mấy tuần này gần đây, vua sói này dẫn theo những con sói khác dưới tay nó hại chết không ít người tị nạn, trong đó gồm có rất nhiều người trẻ tuổi trong tương lai có khả năng sẽ trở thành lực lượng trụ cột của căn cứ Tổ Ưng.
Càng quan trọng hơn là sự xuất hiện của bọn nó đã quấy nhiễu nghiêm trọng tới tiến độ xây dựng của căn cứ. Không có người nào tình nguyện mạo hiểm tính mạng đi đến chỗ xa thu thập vật tư, mà rừng cây bên cạnh gần như đã bị chặt sạch sẽ, việc xây dựng phòng ốc của căn cứ đã phải tạm đình chỉ vài ngày, đám người Mai Lập Tân phụ trách xây dựng phòng ốc cũng đang rất đau đầu.
Chỉ là những chuyện này đều đã không còn quan trọng nữa rồi, hôm nay để Thượng Ất gặp được con súc sinh này thì chuyện này nhất định phải có một cái kết thúc. Chỉ là Thượng Ất còn có chút nghi hoặc, bởi vì anh thấy trong mắt của vua sói ngoại trừ thần sắc kinh ngạc lúc mới nhìn thấy Thượng Ất ra thì không lộ ra thần sắc gì nữa, ánh mắt vua sói cũng rất bình tĩnh và tự tin giống y hệt trạng thái của Thượng Ất vậy. Thậm chí, Thượng Ất còn thấy được một tia đắc ý trong mắt của nó giống như nó đã đạt được âm mưu.
“Chẳng lẽ vua sói này cũng giống như mình, ngóng trông lần gặp mặt này ư? Nhưng nếu là như thế, vì sao trước kia vua sói này lại trốn tránh vây quét của các chiến sĩ Tổ Ưng do mình phái đi?”
Trong lòng Thượng Ất có một chút nghi hoặc đánh giá con vua sói hoang, ý đồ cố gắng tìm ra manh mối từ trong mắt đối phương. Thế nhưng vua sói kia không tính cho Thượng Ất có thời gian cẩn thận suy nghĩ, con súc sinh này mở rộng miệng, không ngừng truyền ra tiếng gào thét đặc thù của loài sói. Đàn sói ở phía sau khi nghe được tiếng gầm, giống như ăn phải thuốc kích thích lại bắt đầu điên cuồng công kích đám người tị nạn.
Nhưng lần này sói hoang thoái hóa dường như cũng trở nên thông minh hơn, bọn chúng không còn tùy ý gặm ăn thi thể của con người nữa. Thay vào đó chúng chỉ nhằm mục đích giết người, răng nanh và móng vuốt vô cùng sắc bén của bọn chúng không ngừng đi lại hai bên, tùy ý đoạt sinh mạng của đám người tị nạn.
Ầm ầm!
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, trên cỏ liên tục có thi thể của dân tị nạn phát nổ. Dưới kỹ năng trùng huyết kích nổ, bọn họ một người lại một người lần lượt nổ tung, thậm chí trong đó còn có người chưa chết hẳn nhưng Thượng Ất vẫn không chút do dự dẫn nổ thân thể của bọn họ.
Đàn sói hoang sợ ngây người, đám dân tị nạn càng hoảng sợ hơn, đến nói cũng nói không nên lời, “Vì sao, rõ ràng Thượng Ất có thể ra tay cứu mọi người, nhưng hắn vẫn lạnh lùng nổ chết những người này?”
Sự sợ hãi lập tức thay thế sự tín nhiệm, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Thượng Ất tràn đầy sợ hãi, sợ hắn vung tay lên kích nổ tất cả mọi người. Nhìn thấy cảnh này, mặt Thượng Ất vẫn không có biểu tình như cũ, một bộ dáng lạnh lùng, thậm chí lười mở miệng an ủi đám dân tị nạn đó.
Vì sao lại phải kích nổ năng lượng bên trong cơ thể của những người này? Lý do vô cùng đơn giản.
Thứ nhất, bản thân những người này đã là bom mồi nhử, từ giây phút bọn họ rời khỏi căn cứ tính mạng của bọn họ đã không còn thuộc về mình nữa rồi.
Thứ hai, trong tình trạng hỗn loạn vừa rồi biểu hiện của những người này đã không khiến Thượng Ất thất vọng. Bản tính ti tiện trên người bọn họ thể hiện vô cùng rõ ràng. Cho dù là vứt bỏ bé gái Tiểu Giai hay trơ mắt nhìn chiến sĩ Tổ Ưng bị đánh lén, những người này không hề có ý nghĩ muốn ra tay trợ giúp nào, bọn họ chỉ đơn thuần nghĩ đến mạng sống của mình mà hoàn toàn mặc kệ sống chết của người khác.
Thứ ba, những người dân tị nạn bị kích nổ năng lượng là những người phần lớn bị sói hoang thoái hóa cắn đã mất đi năng lực hành động. Mà mục đích của sói hoang thoái hóa rất rõ ràng, bọn chúng vừa tận lực phòng ngừa tổn thương do thi thể của người bị kích nổ tạo ra vừa tạo ra hỗn loạn, dáng vẻ thống khổ của những người bị thương sẽ khiến lòng người vừa mới ổn định trở nên nao núng dao động. Lúc đó Thượng Ất không thể không phân tâm để ứng phó với các loại tình huống, rất khó tập trung tinh thần chiến đấu với vua sói.
Nhưng hình như vua sói đã đánh giá thấp sự quyết đoán của Thượng Ất. Đối với phiền phức, Thượng Ất luôn luôn ưu tiên sử dụng biện pháp giải quyết đơn giản thô bạo nhất. Nhất là khi ở dưới tình huống trong lòng Thượng Ất không có bất kỳ tình cảm gì, anh sẽ càng không chút do dự chọn phương thức chiến đấu cực đoan nhất, lấy mạng đổi mạng!
Bây giờ, Thượng Ất chỉ ước gì đàn sói kéo càng nhiều dân tị nạn ra ngoài càng tốt, nếu cứ đà này cho dù tốc độ bọn chúng có nhanh cũng không có khả năng dưới uy lực của trùng kích nổ mà có thể lành lặn không hề hấn gì.
Đương nhiên phương thức chiến đấu này rất cực đoan nhưng chỉ cần đàn sói không chủ động chạy trốn, Thượng Ất dựa vào kỹ năng trùng kích nổ và hơn trăm người bom thì đã chiếm thế thượng phong, thắng lợi chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
“Mọi người nghe đây, lão đại Thượng Ất là đang giúp những người này thoát khỏi thống khổ. Các người cũng nhìn thấy rồi đấy, những người này đã bị sói hoang cắn hoặc cào bị thương không có khả năng sống sót, so với thống khổ vì đau đớn hoặc chảy máu mà chết, không bằng chúng ta lợi dụng cái thân xác kéo bọn súc sinh này chết chung! Lão đại Thượng Ất xin ngài cho tôi một bình thuốc trùng máu kích nổ, cho dù chết tôi cũng phải kéo những con súc sinh này theo!”