Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 370: Cú lật ngược tình thế thần kỳ




     Chương 370. Cú lật ngược tình thế thần kỳ

"A!"

Lại một tiếng hét thảm vang lên, trước mắt bao người, một chân của mẹ Tiểu Giai từ đầu gối trở xuống trong nháy mắt bị con sói hoang đầu đàn cắn đứt. Tiếng cắn nát khớp chân chói tai vang lên, mọi người chỉ có thể bất lực trơ mắt đứng nhìn con sói hoang ăn mất một chân của mẹ Tiểu Giai.

“Khốn kiếp, súc sinh, mày có gan thì tới đây!”

Cũng không biết sức lực từ đâu tới, Điền Hiểu Quang phát điên rồi mạnh dạn đứng lên. Lúc này súng cũng đã mất rồi, anh ta thuận tay móc ra một con dao găm mang theo bên người, đâm mạnh về phía sói hoang, nhưng anh lại không ngờ rằng con sói thoái hóa đầu đàn này lại phản ứng nhanh hơn, dao găm của Điền Hiểu Quang vừa đâm ra đã bị đuôi của sói hoang vừa mạnh vừa cứng như thép quật ngang một cái khiến cho Điền Hiểu Quang ngã nhào xuống đất,

“Gầm!”

Dùng móng vuốt sắc nhọn dẫm lên người Điền Hiểu Quang lần nữa, con sói thoái hóa đầu đàn ngửa mặt lên trời gào lên một tràng tiếng gào rú, âm thanh này như đang cười nhạo người lính trẻ không biết tự lượng sức mình và cũng thông báo rằng tiếp theo đây nó sẽ trừng phạt Điền Hiểu Quang!

“A!”

Điền Hiểu Quang hét thảm một tiếng, thắt lưng vô cùng đau đớn, cơn đau thấu xương tấn công dồn dập như thủy triều, trong tích tắc dưới người anh tuôn ra rất nhiều máu, nhuộm đỏ cả mảng đất dưới người.

“Súc sinh! Mày có bản lĩnh thì bây giờ giết chết tao đi, nếu không một ngày nào đó có cơ hội trở lại, tao sẽ bỏ mày vào một nồi với khoai tây đem đi nấu cách thủy thành canh thịt! Ha ha ha!”

Điền Hiểu Quang nhìn thấy sói hoang đầu đàn cắn xé máu thịt anh, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng không cam lòng, không khỏi cười khổ một tiếng.

Với tư cách là một trong những người trẻ tuổi nổi bật ở căn cứ, thực ra thực lực của Điền Hiểu Quang và con sói cũng không quá chênh lệch. Điểm thiệt thòi của Điền Hiểu Quang chính là ở chỗ anh chỉ có một người, sau khi bị đánh lén từ phía sau, anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn sói hoang ở trước mặt anh không chút kiêng nể mà giết người.

Mắt thấy Điền Hiểu Quang đã không có sức đánh trả, sói hoang thoái hóa đầu đàn lộ vẻ kiêu ngạo, nó chậm rãi đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên, cắn vào cổ người phụ nữ vừa kêu gào thảm thiết, sau đó lại mở rộng miệng cắn về phía Tiểu Giai.

“Mẹ nó, nếu mày dám đụng đến con bé, hôm nay ông đây sẽ biến mày thành thịt băm.”

Điền Hiểu Quang chật vật đứng lên, cũng điên cuồng gào thét bảo Tiểu Giai nhanh trốn vào đoàn người. Nhưng lúc này có một số người trong đám người không ngừng xua tay, không khỏi run rẩy nói: “Tiểu Giai cháu ngàn vạn lần đừng tới đây, cháu muốn mọi người cùng chết với cháu à!”

“Em gái nó, các người vẫn còn là con người sao, thấy chết mà không cứu thì thôi, giờ lại muốn đẩy đồng bào của mình vào miệng sói? Tiểu Giai mới 12 tuổi, các người nhẫn tâm nhìn con bé bị sói hoang ăn thịt sao?”

Nhìn thấy mọi người đều vô cùng ích kỷ, chỉ lo cho mạng sống bản thân, trong lòng Điền Hiểu Quang bùng lên một ngọn lửa đầy căm phẫn, sắc mặt đỏ bừng hét lên, lại không nghĩ rằng trong đám người có người lập tức già mồm nói:

“Trưởng quan, anh cũng thấy đấy, những con sói hoang này chỉ có hai mươi mấy con, mẹ của Tiểu Giai đã chết, con bé sống cũng không còn người thân bảo bọc sớm muộn gì cũng sẽ chết, không bằng hy sinh cho chúng ta, có thể... có thể chúng nó ăn no thì sẽ bỏ qua cho chúng ta?”

“Mẹ nó! Đám người thiển cận các ngươi. Các người cho rằng những con súc sinh này ăn no thì sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Nếu hôm nay chúng ta không phản kháng thì tất cả mọi người đều sẽ chết ở chỗ này. Nhưng có đôi lời các người nói rất đúng, những con sói hoang này tổng cộng chỉ có hai mươi mấy con, mà chúng ta có hơn một trăm người, chúng ta sợ bọn nó cái quái gì!”

Điền Hiểu Quang tức giận hô hoán, mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng anh thực sự không nỡ nhìn Tiểu Giai cứ thế bị những con súc sinh này ăn tươi nuốt sống, chưa kể Tiểu Giai đã ra sức cứu anh, nếu như bản thân từ bỏ như vậy, thì Điền Hiểu Quang này còn xứng làm người sao?

Có điều, đáng tiếc, dù cho Điền Hiểu Quang có nói gì đi nữa cũng không thể thuyết phục bọn người kia, ngược lại càng khiến cho bọn họ thêm sợ hãi. Bọn họ liều mạng chui rúc về sau, rất sợ Điền Hiểu Quang chọc giận sói hoang thoái hóa làm liên lụy bọn họ bị ăn sạch.

Cứ như vậy, sói hoang đầu đàn bước từng bước về phía cô bé Tiểu Giai, mà lúc này Điền Hiểu Quang dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy con sói hoang đầu đàn từ phía sau, sau đó hét lớn: “Mẹ các người, đám người các người đều là kẻ hèn nhát. Ông đây không sợ, súc sinh, nếu mày muốn ăn Tiểu Giai thì phải ăn tao trước!”

“Gào gào!”

Điền Hiểu Quang liều mạng ôm con sói hoang khiến cho sói hoang đầu đàn rất tức giận, nó không hiểu vì sao rõ ràng Điền Hiểu Quang đã đau đến mất đi ý thức rồi mà vẫn còn năm lần bảy lượt dám ngăn cản nó đi thưởng thức bữa tiệc thịt người.

Bỗng sói hoang đầu đàn rống lên một tràng âm thanh giận dữ, sau đó thân thể chợt run lên, Điền Hiểu Quang lập tức bị hất tung xuống mặt đất. Đồng thời đôi răng nanh sắc bén giương cao, trong không trung vẽ ra hai đường sáng loang loáng, trong nháy mắt đâm về phía cổ của Điền Hiểu Quang!

“Ầm ầm!”

Chính vào lúc này, một tràng tiếng nổ kỳ quái liên tục phát ra từ bụng sói hoang. Sói hoang đầu đàn giống như bị bỏ bùa ngải rú lên thảm thiết từng tiếng đứt đoạn, rất nhanh tứ chi co quắp, miệng phun đầy máu, không ngừng quằn quại trên mặt đất, nó giãy giụa được một lúc thì lăn ra chết.

“Chuyện quái gì thế này? Con mẹ nó, đây là đóng phim sao? Thần tiên giúp đảo ngược tình thế sao?”

Mọi người ngơ ngác nhìn xác con sói nằm trên mặt đất, cảnh tượng xảy ra đột ngột này khiến bọn họ giống như là đang ở trong mơ vậy. Điền Hiểu Quang cũng khẽ dụi mắt, không tin nhìn xác sói trên mặt đất, một lát sau mới hoàn hồn tỉnh lại.