Chương 359. Côn nhỏ, Loan nhỏ (2)
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ hai con vật non này đều là hậu duệ của Côn Bằng, tần suất này có phải hơi quá cao rồi không?
Sách cổ không phải là toàn năng, ngay cả Triệu Khiêm cũng không thể giải thích nổi sự dị biến này. Nhưng có một điều chắc chắn, hai con thú non này khi lớn lên nhất định sẽ rất phi phàm, xác suất nó trở thành sinh mệnh siêu cấp là một trăm phần trăm. Một khi sinh vật này được huấn luyện cẩn thận, hai bộ phận quan trọng nhất của hồ Tổ Ưng là bầu trời và mặt nước, gần như có thể nói là tuyệt đối yên tâm. Từ góc độ này mà nói, lần này Thượng Ất thật sự kiếm được lời to!
Nhưng vẫn còn một con chim nhỏ, nó sẽ biến thành gì? Gần như cùng một lúc, mọi người đều nghĩ đến vấn đề này, ngay lập tức, hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Phóng và con chim cuối cùng trong vòng tay cô.
“Nó… hình như không có gì thay đổi gì, nhưng có vẻ hơi nặng, ôm thấy càng ngày càng nặng tay.” Trần Phóng cười có phần trêu chọc, đồng thời giơ con chim cuối cùng trên tay lên trước mặt mọi người.
“Ừ… quả nhiên rất nặng... và béo.”
Không giống như sự biến đổi kỳ diệu của hai anh chị em của nó, sự thay đổi duy nhất ở con chim trong vòng tay của Trần Phóng là nó ngày càng tròn hơn. Đặc biệt là khi Thượng Nhạc Nhạc tò mò đút chiếc bánh quy trên tay cho nó, cơ thể của nhóc này càng trở nên tròn trịa, phồng lên như một quả bóng, thậm chí cả lông của nó cũng biến thành màu đỏ tía.
“Này tên béo, cuối cùng cậu cũng tìm được người anh em thất lạc nhiều năm của mình rồi!”
Mai Lập Tân và những người khác trong đội ỷ lại vào tình cảm tốt mà rất hay nói đùa với tên béo, nhưng thật sự mà nói nhóc con này thực sự rất giống tên béo, đặc biệt là ngoại hình vô cùng tròn trịa.
“Thôi đi, huynh đệ cái gì, nhóc con này còn không đủ cho tôi nhét kẽ răng.” Tên béo liếc nhìn con chim nhỏ mập mạp, vươn tay chộp lấy, miệng nói: “Nhưng nhóc có lợi thế đấy, chính là béo múp giống ta, từ nay nhóc sẽ là em trai nhỏ của ta, ta đây sẽ chăm sóc cho nhóc!”
“Cút đi, con chim nhỏ này là Trần Phóng giữ lại làm bạn với Thượng Nhạc Nhạc. Nếu anh dám ăn thịt nó, tôi đá gãy xương hàm của anh!” Đỗ Giai Tuệ bực dọc nói, phất tay giả vờ tát vào mặt hắn.
Lúc này, Thanh Loan trong vòng tay của Đỗ Giai Tuệ nhào cái miệng nhỏ tới, một vệt màu xanh lam sắc như đao vụt qua nhanh như gió, để lại vết thương mờ trên tay tên mập, máu đỏ tươi rỉ ra.
“Ồ, tiểu Thanh Loan cũng khá lợi hại đó, ha ha ha, sau này con sẽ là bảo bối của ta, kẻ nào bắt nạt mẹ, con cứ dùng hết sức mổ hắn cho mẹ!”
Thanh Loan biểu hiện lạ lùng, Đỗ Giai Tuệ không khỏi bật cười cười đem nó ôm vào trong lòng, trực tiếp dùng bộ ngực to cúp F làm tổ cho Thanh Loan, đám đàn ông xung quanh nhìn vào không khỏi chảy nước miếng.
“Mẹ kiếp, tên nhóc mày dám tấn công tôi, tôi...” Tên béo giơ bàn tay mập mạp định bắt lấy Thanh Loan, không ngờ lại gặp phải ánh mắt Đỗ Giai Tuệ tràn ngập uy hiếp, tên béo kia vội vàng rút tay về, trong miệng lẩm bẩm: “Được rồi, hai người ức hiếp tôi một thân một mình. Ngày mai tôi bắt được hai con mèo về bảo nó ăn thịt cả hai người, hừ!”
Sau khi côn ngư bỏ đi thì không còn bất cứ tin tức gì cả, mãi cho đến khi mảnh thiên thạch bí ẩn X phun trào sóng từ trường từ bùng phát lần thứ ba thì Thượng Ất mới hoàn toàn từ bỏ ý định chờ đợi côn ngư trở về... Con người thoái hóa bắt đầu xuất hiện trên diện rộng nên Thượng Ất chắc chắn chỉ có cách loại bỏ hoàn toàn những thứ có tên “người” ăn thịt người này để có thể thực sự phát trển cắn cứ của mình mà không cần phải lo lắng gì.
Vì vậy ngay sau đó, một cuộc thanh trừng lớn đã nổ ra gồm Thượng Ất là người dẫn đầu với gần một trăm ba mươi chiến sĩ có tốc độ nhanh nhất trong căn cứ Tổ Ưng, họ lấy căn cứ Tổ Ưng làm trung tâm, tất cả những người tị nạn trong bán kính 10km đều không thể thoái khỏi. Những cơ thể đã thoái hóa hoàn toàn không thể chữa khỏi được được thì đều bị giết chết ngay tại chỗ, còn những cơ thể chưa hoàn toàn thoái hóa hết dám chống trả hoặc chạy trốn thì đều bị Thượng Ất bắt lại rồi nhốt hết vào ngục tối chật hẹp bên hồ Tổ Ưng.
Những người khỏe mạnh còn lại thì đều bị Thượng Ất phá hủy hết tất cả những vật tư cuối cùng của họ, và cho họ hai sự lựa chọn cuối cùng,
Thứ nhất, gia nhập vào căn cứ Tổ Ưng để làm người khuân vác, lấy sức lao động đổi lấy điểm sinh tồn. Một ngày lao động đủ số lượng thì sẽ chia ra một điểm, khi nào tích lũy đủ một trăm điểm thì có thể trở thành thành viên chính thức của căn cứ Tổ Ưng, đồng thời có cơ hội tham gia vào trại huấn luyện Tổ Ưng để được trải qua đợt huấn luyện sinh tồn và sau đó sẽ trở thành người bảo vệ căn cứ.
Thứ hai, tham gia huấn luyện thi đấu, lựa chọn ngẫu nhiên một chiến sĩ của căn cứ Tổ Ưng để thách đấu, người thắng sẽ được nhận vào và trở thành thành viên của căn cứ còn người thua trận sẽ bị ném vào hồ Tổ Ưng để làm mồi cho cá, không cần biết kẻ đó đã sống hay đã chết và cũng không có bất cứ trường hợp ngoại lệ nào cả.
Đương nhiên dù chọn con đường nào đi chăng nữa thì họ cũng phải uống trùng máu kích nổ trước đã, khi mạng sống của họ do Thượng Ất khống chế thì anh mới có thể tin tưởng mà giao nhiệm vụ cho họ được. Nói cách khác thì Thượng Ất có thể điều khiển sự sống và cái chết của hàng vạn người trong căn cứ Tổ Ưng, từ góc độ này mà nói anh chính là vua, lãnh chúa, thậm chí là thần ở đây.
Xét về phương diện xã hội thì phương pháp quản lý người tị nạn do Triệu Khiêm đề xuất chẳng khác gì một sự đảo ngược lịch sử so với thời kỳ thịnh vượng, thái bình cách đây vài tháng. Phương pháp thống trị này hoàn toàn dựa trên những thủ đoạn bạo lực nãy cũng gần giống với thời kỳ nguyên thủy đen tối của xã hội loài người.