Chương 360. Thủ đoạn cứng rắn
Nhân quyền, sự công bằng, pháp quyền, ... tất cả những điều quen thuộc với con người đều một đi không trở lại và thay vào đó là chế độ nô lệ tập trung. Vậy nên những người tị nạn vốn đã quen với sự dân chủ, công bằng bàn đầu đều cảm thấy vô cùng khó chịu, họ không thể thích ứng được với điều đó. Họ kêu gào, thỉnh cầu Thượng Ất, thậm chí còn lấy lý do chủ nghĩa nhân đạo để yêu cầu căn cứ Tổ Ưng giải quyết ổn thỏa chuyện này cho họ, hoặc dứt khoát đưa họ đến một hòn đảo biệt lập cách đó chừng 10km, đó chính là căn cứ Đế Đô.
Lần này, Triệu Khiêm xử lý cực kỳ sạch sẽ, anh ta dứt khoát chém bay một trăm hai mươi chín cái đầu người. Vậy là sau đó không còn bất cứ tiếng kêu gào, đòi hỏi nào nữa mà thay vào đó là những tiếng kêu rên của những người tị nạn chăm chỉ làm việc mỗi ngày và những tiếng rên rỉ vì đói, vì đau phát ra vào mỗi tối.
Vì chuyện này mà đám người Trần Phóng, Ly Á và Đỗ Giai Tuệ đã đi tìm Thượng Ất yêu cầu anh tước bỏ chức vị tổng chỉ huy căn cứ Tổ Ưng của Triệu Khiêm với lý do thủ đoạn thống trị của ông ta quá mức tàn nhẫn. Dưới sự quản lý của ông ta, các chiến sĩ Tổ Ưng đều dần dần trở thành những kẻ độc ác, tàn nhẫn như những con sói đói.
Những chiến sĩ ấy đã từng là những người cực kỳ hiền lành, tốt bụng và khiêm tốn, thế mà giờ đây họ lại thường xuyên dùng roi da đánh dân tị nạn đến mức máu thịt bầy nhầy, thậm chí họ còn sẵn sàng rút đao chém chết những người dân lưu lạc có ý định chạy trốn mà mặt không hề biến sắc.
Đám người Trần Phóng vô cùng lo lắng, nếu cứ duy trì phương pháp thống trị dã man này thì một ngày nào đó nó sẽ phản tác dụng kích động sự đấu tranh, chống trả của những người tị nạn. Thế nên các cô đề nghị rằng tốt nhất là nên khôi phục sự bình đẳng cho tất cả mọi người và Thượng Ất cũng nên xuất hiện trong căn cứ với hình ảnh của một người nhân hậu, gần gũi. Chỉ có như thế thì căn cứ mới có sự gắn kết và đám người Trần Phóng cũng sẽ không còn cảm thấy sợ hãi khi ngày nào cũng phải nhìn thấy người chết nữa.
Thượng Ất nghe thế thì chẳng bình luận gì về việc này cả, hắn chỉ yêu cầu đám người Trần Phóng đừng can thiệp vào chuyện quản lý của Triệu Khiêm. Đến đêm, Thượng Ất cho người đi điều tra xem rốt cuộc là kẻ nào đã tiếp xúc đám người Trần Phóng trong mấy ngày qua.
Sau khi đám người Chu Thiết điều tra một cách cẩn thận thì họ phát hiện đúng là dạo gần đây, có một nhóm phụ nữ dẫn theo trẻ nhỏ luôn tìm cơ hội tiếp cận đám người Trần Phóng, lại còn than khóc kể lể rằng chồng, cha họ đã bị giết chết một cách oan ức khiến đám người Trần Phóng, Ly Á cảm thấy rất khó chịu và bứt rứt.
Về vấn đề này, Thượng Ất không nói gì nhiều, anh giao tất cả mọi việc cho Chu Thiết xử lý. Sáng sớm hôm sau, thi thể của mười mấy người phụ nữ đó được treo trên cột cờ trước cửa ngục tối, còn con của những người phụ nữ đó thì được đưa sang khu vực trồng trọt. Hàng ngày những đứa trẻ đó cũng phải làm những công việc vô cùng nặng nề giống như một nô lệ đã trưởng thành.
Máu tươi và chết chóc... đây là cách duy nhất mà căn cứ non trẻ này buộc phải trải qua để phát triển thành siêu căn cứ trong những ngày mạt thế, thế nên trong chuyện lần này, Thượng Ất và Triệu Khiêm đều có chung một suy nghĩ, suy nghĩ của họ đồng nhất đến mức khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Vì Thượng Ất đã được trùng sinh một lần nên anh hiểu rõ tình hình của căn cứ trong những ngày mạt thế này. Ví dụ như ở kiếp trước, anh đã chứng kiến quá nhiều vụ mà toàn bộ căn cứ bị phá hủy trong một mớ hỗn độn chỉ vì lòng nhân từ của phụ nữ và cái mà họ gọi là lý tưởng.
Thêm vào đó, ban đầu căn cứ Tổ Ưng vốn dĩ chỉ là một căn cứ có quy mô nhỏ được một đám dân tị nạn không quen biết nhau thành lập nên. Nếu ngay từ đầu không dùng những mánh khóe dã man, tàn nhẫn để thuần phục những người may mắn còn sống sót này thì sự công bằng, nhân từ và thiện lương đều sẽ trở thành mối tai họa ẩn nấp khiến căn cứ có nguy cơ bị lật đổ bất cứ lúc nào. Một nhóm người may mắn sống sót vốn chỉ nghĩ đến ăn uống xả hơi, khi phát hiện ra mình đã mất đi ý nghĩa sống thì sức tàn phá của họ còn kinh khủng hơn rất nhiều lần so với những con quái vật ngoài hành tinh đáng sợ hay những cơ thể đã bị thoái hóa.
Gỗ đều thối từ trong ra ngoài... thế nên từ đầu đến cuối, Thượng Ất không hề nghĩ đến chuyện sẽ cho những người tị nạn này hưởng bất cứ quyền lợi gì, vì nếu như thế thì sau này sẽ chỉ tăng thêm phiền phức cho căn cứ mà thôi. Căn cứ Tổ Ưng vừa mới đi vào quỹ đạo ổn định số phận của họ tất yếu sẽ trở thành bàn đạp để căn cứ có thể trở nên ổn định hơn nữa. Chỉ có vắt kiệt năng lượng của họ thì căn cứ mới có thể trở nên lớn mạnh trong thời gian ngắn nhất và có thể nắm chắc kho báu thiên nhiên của hồ Tổ Ưng trong lòng bàn tay, và trong tương lai khi phải đối đầu với một con quái vật khổng lồ như căn cứ Đế Đô thì căn cứ Tổ Ưng mới không sợ sẽ bị đối phương nuốt chửng một hơi rồi chết một cách khó coi nữa.
Đối với Triệu Khiêm mà nói, ông ta đã đợi ngày này cả một đời rồi. Vì ngày này ông ta đã nghiên cứu toàn bộ lịch sử nhân loại hàng chục lần để tìm cách thiết lập một bộ máy chính quyền trong điều kiện khắc nghiệt của thời kỳ mạt thế, sau đó sẽ từng bước phát triển thành một quốc gia siêu lý tưởng, trong lòng lão đầu này rất rõ ràn… Xây dựng đất nước trong thời buổi loạn lạc như thế này thì máu tanh và giết chóc là điều không thể tránh khỏi.
Theo ông ta thấy, với tư cách là người đứng đầu căn cứ thì Thượng Ất đã nhân từ lắm rồi. Nếu như theo ý của ông ta thì nên giết hết tất cả những người già có sức khỏe suy nhược và cơ thể yếu ớt vì giữ lại những người đó thì cũng chỉ làm hoang phí thêm nguồn thức ăn quý giá trong hồ Tổ Ưng mà thôi, cho dù đó chỉ là vài miếng cá nghèo nàn.