"Tên này, thật sự là tìm được thú cưỡi tốt..." Lãnh Vân nhếch miệng, sau đó đưa tay lên mắt nhìn về phía xa, cách đó không xa một mùi máu tanh nồng nặc theo gió bay tới, làm cho Lãnh Vân cảm thấy vô cùng bất an.
Căn cứ Đế Đô ở cuối tầm nhìn, nhưng Lãnh Vân không hề thấy bất kỳ dấu hiệu hoạt động của quân đội ở xung quanh, ngược lại những cơ thể người thoái hóa với khuôn mặt gớm ghiếc liên tục lao qua, như thể có thứ gì đó đang vẫy gọi họ, dù rằng lửa đạn liên tục, thịt và máu văng tung tóe trên bầu trời cũng không thể ngăn họ lại.
"Lãnh Vân, đằng kia là căn cứ Đế Đô sao? Xem ra hiện tại người của cô đang gặp rắc rối lớn!"
Từ trên thú cưỡi nửa người nửa ngựa nhảy xuống, Thượng Ất nhanh chóng bước tới bên cạnh Lãnh Vân. Dưới chiếc mặt nạ Vua Chuột kỳ dị, thị lực của Thượng Ất đã được nâng cao mấy lần, giống như một chiếc kính viễn vọng công suất cao, có thể nhìn toàn cảnh chiến trường khốc liệt cách đó vài km.
Người thoái hóa với hình thể kỳ lạgiống như dã thú lao vào phòng tuyến của quân đội, mà quân đội sau khi trả giá bằng hàng chục xác chết, sắc mặt hốt hoảng vội vàng chuẩn bị lực lượngị cho cuộc giao chiến thứ hai khốc liệt hơn.
Đúng vậy, sao lại có nhiều người thoái hóa đến vậy? Thượng Ất, không phải anh nói con người thoái hóa không có trí thông minh, nhưng tại sao nhìn bọn họ tấn công lại giống như có tổ chức?"
Sắc mặt Lãnh Vân tái nhợt, trong doanh trại có rất nhiều bạn đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô, nếu như đối mặt giao chiến khốc liệt như vậy, thật sự rất khó nói những người này có thể sống sót an toàn hay không. Nghĩ đến đây, Lãnh Vân không khỏi lo lắng nhìn về phía Thượng Ất, không hiểu sao Lãnh Vân cảm thấy chỉ cần gặp phải rắc rối, Thượng Ất nhất định sẽ tìm ra cách tốt nhất để giải quyết.
Nhưng lần này, Lãnh Vân thất vọng rồi, Thượng Ất lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ, theo lý mà nói mặc dù cơ thể con người thoái hóa điên cuồng, nhưng bọn họ sẽ không điên cuồng đến mức độ này...Chẳng lẽ trong căn cứ có thứ gì thu hút bọn họ?"
Thượng Ất đưa ra phỏng đoán hợp lý nhất mà hắn nghĩ, nhưng vì khoảng cách quá xa nên thiếu thông tin cần thiết cho việc phỏng đoán, cho nên hắn không tự tin vào suy đoán của mình.
"Bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ qua...Thượng Ất, xem như giúp đỡ tôi, chúng ta cùng nhau giết xông vào, sau đó tôi sẽ hết lòng giữ lời hứa giúp anh giả mạo thân phận, chờ cơ hội để ở lại trong quân đội."
Nhìn thấy quân đội bị thương vong nặng nề, Lãnh Vân không thể không cầu xin Thượng Ất giúp đỡ. Thượng Ất nhìn xa xăm, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu, ra hiệu cho thú cưỡi nửa người nửa thú ẩn trốn gần đó, hai người nhanh chóng chạy về phía một phòng tuyến ở rìa chiến trường.
"Cho dù như thế nào, những người lính là chỗ dựa cuối cùng của thành phố này. Một khi bọn họ chết hết, thành phố cũng sẽ hoàn toàn xong đời. Xem như giúp đỡ chính mình, con người thoái hóa chết tiệt, ông đây tới gặp chúng mày!"
Bước chân Thượng Ất như gió, cấp tốc lao tới, ánh đao tinh vực giống như một con chim xanh, liên tục đi qua đám người thoái hóa đang điên cuồng tấn công hắn. Mà khi ánh sáng xanh đi đến đâu, cơ thể con người thoái hóa ngã xuống đất, sức mạnh chênh lệch qúa lớn khiến họ không thể chạm vào góc áo của Thượng Ất, bị ánh đao tinh vực sắc bén xẻ thành hai mảnh, chỉ có thể đau đớn kêu đau giãy giụa đến chết.
"Quá mạnh! So với lần gặp đầu tiên, tên này không phải chỉ mạnh hơn một chút! Nếu như bây giờ anh ta ra tay, cơ hội sống sót của tôi có thể hơn 10% không? Chỉ là không biết, hắn và con cháu của lãnh đạo tên Triệu Nghị ai mạnh hơn. Dù sao sức mạnh huyết mạch của Triệu Nghị cũng không phải được nói quá, sau khi siêu bão kết thúc chỉ sợ cũng sẽ biến đổi càng mạnh hơn."
Lãnh Vân nghĩ lung tung, bước chân lại vội vàng đuổi theo Thượng Ất. Dọc theo đường đi hạt nhân tinh thể của người thoái hóa liên tục lăn xuống, Lãnh Vân không có thời gian nhặt, bởi vì lúc này Thượng Ất đã cách tuyến phòng thủ của quân đội không đến 50 mét!
"Đứng lại! Hai người phía trước lập tức dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
Sau tuyến phòng thủ, Ninh Đào - một sĩ quan quân đội cấp cao phụ trách đóng quân trên cầu Bắc Hâm của tuyến phòng thủ phía đông bắc. Kể từ sau khi nhận lệnh bảo vệ cầu Bắc Hâm, Ninh Đào đã ra lệnh cho chỉ huy trung đoàn của mình đưa tất cả gia đình binh sĩ vào một nơi trú ẩn tạm thời phía sau tuyến phòng thủ 200 mét.
Lý do tại sao Ninh Đào làm điều này rất đơn giản, anh ta sẵn sàng cho việc toàn bộ đội quânbị xóa sổ. Tin tức mới nhất từ nhóm điều tra thông tin truyền về cho thấy, trong bốn tuyến phòng thủ của bảo tàng quốc gia, nơi anh ta đóng quân là cầu Bắc Hâm vì phía trước khu dân cư, vì vậy số lượng người thoái hóa phải đối mặt cũng lớn nhất, con số ít nhất cũng phải hơn 400000.
Mà dưới quyền Ninh Đào có bao nhiêu binh lính? Ba mươi tư nghìn người!
Một đấu mười, cộng với việc thiếu đạn dược...Ninh Đào bất lực chỉ có thể động viên binh lính của mình bằng cách đặt người nhà ở gần đó. Ninh Đào muốn để tất cả binh lính hiểu, một khi những con quái vật kia phá vỡ tuyến phòng thủ này, trong vài giây sau già trẻ vợ con của họ sẽ bị vô số quái vật xé xác và nuốt chửng.
Vì vậy, từ lúc trận chiến nổ ra đếb lúc này, hơn một nửa trong số 34.000 người chết và bị thương, vẫn chưa một người thoái hóa nào có thể lọt qua tuyến phòng thủ.
Nhưng mà, tình huống khiến trái tim của Ninh Đào chìm xuống đáy cuối cùng cũng xảy ra. Báo cáo từ nhiều trung đoàn và tiểu đoàn dưới quyền anh không ngừng truyền tới, kho đạn gần như hết đạn dược, ngay cả đạn dược cho pháo binh và lính bắn tỉa cũng chỉ đủ cho một đợt phòng thủ và tấn công. Những người lính bình thường khác đã treo lựu đạn lên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng hủy diệt với quái vật.
Nhưng vào lúc này, trên chiến trường đột nhiên xuất hiện khác thường. Dưới ánh mắt của mọi người, hơn 20.000 sĩ quan và binh lính theo dõi hai bóng người lao từ ngoài vào trong suốt vòng ngoài tuyến phòng thủ, khi người đàn ông với chiếc mặt nạ quái dị cầm trên tay một con dao năng lượng kỳ dị, bất cứ nơi nào nó đi qua những con quái vật to lớn rơi xuống đất như lúa mì, một lúc sau mất đi dấu hiệu của sự sống.
"Quá ác liệt! Tên này là ai, đó có phải là chiến binh siêu năng lực được cấp trên phái tới giúp chúng ta không? Chờ đã, anh ta muốn làm gì...Không phải anh ta muốn trực tiếp xông vào đấy chứ!"
Phía sau tuyến phòng thủ, một sĩ quan phụ trách lớn tiếng kêu Thượng Ất dừng lại. Nhưng không ngờ Thượng Ất hoàn toàn không để ý tới anh ta, bước chân đột nhiên tăng tốc, trong phút chốc ánh mắt mọi người lóe lên, giây tiếp theo liền phát hiện người đeo mặt nạ vậy mà trực tiếp lao thẳng tới tuyến phòng thủ.
"Bắn!"
Ninh Đào không ngần ngại ra lệnh nổ súng, làm người chỉ huy cao nhất của quân đồn trú, anh ta biết ý nghĩa của việc vượt qua tuyến phòng thủ. Hơn nữa vẫn chưa rõ mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ này, càng không thể để anh ta dễ dàng đi vào.
"Đùng đùng đoàng đoàng!"
Khi vũ khí nóng hiện đại phát huy hết sức mạnh, cho dù Thượng Ất có mạnh mẽ thế nào cũng phải tạm thời né tránh. Thượng Ất đột ngột dừng lại, dưới chân đột nhiên nổ ra một tiếng vang kinh thiên động địa, ngay sau đó cơ thể giống như lò xo, bật lên độ cao bảy tám mét, tránh được sự nguy hiểm của tất cả đạn và pháo.
"Dừng tay! Mau dừng lại! Là người mình!"
Lãnh Vân người đang đi theo phía sau Thượng Ất xấu hổ hét lên, cô không có khả năng nhảy đáng sợ như Thượng Ất, chỉ có thể dựa vào bản năng huấn luyện trốn trong một đống xác chết, mới có thể tránh được đợt tấn công dồn dập này.