"Người mình? Cô là ai?"
"Tôi là trung tá Lãnh Vân thuộc quân đoàn 3 của quân khu Đế Đô, hiện tại là vật vụ chịu sự quản lý của tư lệnh quân khu Triệu Nghị, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Bây giờ tôi yêu cầu ngay lập tức gặp chỉ huy cao nhất của các anh, lập tức để chúng tôi vào căn cứ, tôi có tin tức quan trọng cần báo cáo với ban chỉ huy quân sự!"
"Lãnh Vân? Người của Triệu Nghị?"
Nghe thấy tên Triệu Nghị, khuôn mặt Ninh Đào trở nên giận dữ. Đối với một người dựa vào thân phận như Triệu Nghị, Ninh Đào vẫn luôn không nể phục. Đặc biệt là trong lần liên thủ phòng ngự cuộc tiến công của người thoái hóa, Ninh Đào đã nhiều lần mượn đạn dược của Triệu Nghị - người được trang bị nhiều nhất, nhưng Triệu Nghị luôn nói chiến tranh căng thẳng, hắn ta không có đạn dược và súng ống dự bị.
Chết tiệt! Trong toàn bộ quân khu của Đế Đô, ai mà không biết đạn dược dự trữ trong tay Triệu Nghị là dồi dào nhất? Triệu Nghị làm như vậy đã khiến một chiến binh lâu năm như Ninh Đào rất coi thường, điều này cũng trực tiếp góp phần khiến Ninh Đào quyết định giữ gia đình mình ở lại chiến tuyến. Ninh Đào muốn để Triệu Nghị thấy, ngay cả khi ông ta không có đủ đạn dược, ông ta vẫn có thể trấn giữ tuyến phòng thủ Đông Bắc trước sự tấn công hung dữ nhất của kẻ thù!
Nhưng mà bây giờ, vậy mà có người của Triệu Nghị muốn gặp ông ta, nghe giọng điệu giống như có chuyện quan trọng muốn báo cáo...Ha ha, đây là đụng phải tường sao?
Ninh Đào nhướng mày, đứng dậy lách từ trái qua phải rồi đi thẳng về phía Lãnh Vân, giọng điệu cứng ngắc hỏi: "Cô tên là Lãnh Vân, quân số của cô là gì?"
“DT4532, điều tra viên đặc biệt trong quân đội, tám năm kinh niên quân sự!” Lãnh Vân trả lời một cách thành thạo, Ninh Đào không chút nghi ngờ gật đầu. Nói chung quân số mang những ý nghĩa đặc biệt, người ngoài khó có thể hiểu được sự kết hợp giữa chữ và số tượng trưng cho điều gì.
Hiện tại, thân phận của Lãnh Vân không có vấn đề, nhưng còn người đàn ông đeo mặt nạ này?
"Cậu là ai? Lập tức cởi mặt nạ trên mặt xuống, báo cáo quân số của cậu!"
"Anh ấy là một dị năng giả được quân đội đặc biệt tuyển dụng, không thuộc bất kỳ quân đoàn nào của quân đội, tin tức đặc biệt muốn báo cáo mà tôi đã nói trước đó là do anh ta đưa đến. Sếp, hãy cho chúng tôi đi vào ngay lập tức, tránh làm chậm trễ tin tình báo."
Lãnh Vân cướp lời Thượng Ất, những lời này cũng chính là những lời trước đó đã thống nhất với Thượng Ất. Đương nhiên, chỉ cần Thượng Ất đột phá tuyến phòng ngự thành công, tiếp theo cởi bỏ mặt nạ vua chuột, dựa vào các kỹ năng của anh ta có thể dễ dàng trà trộn giữa hàng trăm người.
Đáng tiếc Lãnh Vân suy nghĩ quá đơn giản, nghe cô nói những lời này, khóe miệng Ninh Đào khẽ nhếch, sự chết chóc khó tả đột nhiên lan tràn.
"Không được! Người này nhất định không thể vào căn cứ! Đây là thời kỳ khác thường, nhiều cơ thể con người thoái hóa đều cố gắng xâm nhập bằng nhiều cách khác nhau, nhìn cậu ta lén lút đeo mặt nạ, có lẽ là một cơ thể thoái hóa. Nghe đây, tôi ra lệnh cho cậu hiện tại cởi bỏ mặt nạ, hai tay đặt ở trên đầu nằm trên mặt đất! Nếu cậu dám chống cự, tôi sẽ lập tức hạ lệnh bắn chết cậu!"
"Giết tôi?"
Sau lớp mặt nạ vua chuột, Thượng Ất khẽ nheo hai mắt, nhìn chằm chằm Ninh Đào giống như một con hổ chuẩn bị săn mồi. Mà trong lúc không thể nhận thấy, Ninh Đào có chút rợn tóc gáy trước ánh mắt tinh tường của Thượng Ất, ông ta bất giác lùi lại phía sau mấy bước, mạnh mẽ nói:
"Cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, ở đây có hàng chục nghìn binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng. Nếu cậu dám hành động thiếu suy nghĩ thì chắc chắn không thể sống sót rời khỏi đây."
"Không được ra tay, sếp, chúng tôi thực sự là quân nhân. Sở dĩ anh ta đeo mặt nạ, bởi vì hai người chúng tôi gặp tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ, mặt mũi bị thương không có cách nào nhìn mọi người nếu không tin thì có thể nhìn mặt tôi!"
Lãnh Vân nói rồi tháo băng trên mặt xuống, tức khắc có vô số tiếng hít thở lạnh lẽo từ binh lính đang quan sát xung quanh. Giọng nói của Lãnh Vân rất trong trẻo êm tai, thêm vào đó dáng người cô rất mảnh mai và hấp dẫn, vì vậy những người lính này rất tò mò về chiếc băng trên mặt của cô. Nhưng khi Lãnh Vân để lộ ra khuôn mặt bị hủy hoại, sự tương phản rất lớn giữa vóc dáng thiên thần và khuôn mặt của ác quỷ, làm cho tất cả binh lính không thể khống chế kêu lên.
"Quá đáng tiếc! Sao lại có chuyện như vậy."
"Đúng vậy, một cô gái trẻ như vậy đã bị hủy hoại, nếu là tôi đã sớm tự sát rồi!"
"Còn không phải sao, hơn nữa cô ấy còn nhỏ tuổi đã là trung tá rồi, nếu như khuôn mặt xinh đẹp, tương lai của cô ấy sẽ vô hạn!"
...
Trong một thời gian, tiếng thương tiếc, tiếng ngạc nhiên, tiếng khó hiểu...vô số âm thanh cùng nhau tụ lại bên tai Lãnh Vân. Thượng Ất ở một bên nhạy bén phát hiện, dù bên ngoài giả vờ dửng dưng, nhưng khi Lãnh Vân mở băng ra để lộ khuôn mặt bị hủy hoại, toàn thân vẫn hơi run rẩy không kiểm soát được. Rất rõ ràng, để xua tan nghi ngờ của Ninh Đào, Lãnh Vân đã không ngần ngại kiên trì chịu đựng nỗi đau rất lớn -.
Thượng Ất đột nhiên cảm thấy, hình như hắn còn nợ Lãnh Vân nhiều hơn, không khỏi cúi xuống bên tai Lãnh Vân nói nhỏ: "Lãnh Vân, tôi thề sau này sẽ tìm cách chữa lành khuôn mặt của cô, nếu như không làm được..."
“Nếu anh không làm được thì chăm sóc tôi cả đời?” Lãnh Vân ngắt lời Thượng Ất, khóe miệng lại lập tức trêu chọc: “Yên tâm, tôi đùa thôi, phụ nữ xung quanh anh đều đẹp như vậy, tôi làm sao có thể qua mặt được, ha ha, có câu nói này của anh trái tim tôi đã ấm áp rồi! Được rồi, đừng nói nữa, vào căn cứ rồi nói sau."
"Ừ...được thôi."
Thượng Ất lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm thề sẽ chữa lành khuôn mặt của Lãnh Vân, là kiểu thực sự khiến gương mặt trở lại như ban đầu chứ không giống như chiến sĩ biến đổi gen của quân đội, đơn giản chỉ cần tiêm gen tái tạo động vật vào cơ thể con người, sau đó biến thành một khuôn mặt kỳ lạ không phải là người cũng như động vật.
"Thế nào, sếp, ngài thấy đó tôi không nói dối. So với mặt tôi, anh ấy bị thương nặng hơn. Khi anh ấy giúp tôi làm nhiệm vụ, anh ấy đã bị một con sâu quấn lên mặt, thịt trên mặt không còn nữa, vô cùng ghê tởm...tôi đề nghị ngài đừng xem, sẽ không nuốt được cơm."
Lãnh Vân tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cố gắng hết sức để xua tan nghi ngờ của Ninh Đào. Nhưng vào lúc này, một làn sóng cơ thể thoái hóa khác ầm ầm lao tới, binh lính vội vàng nổ súng bắn dồn dập, tình thế nhất thời hết sức nguy cấp.
"Được rồi, hai người vào đi! Các anh em, giữ chặt cho tôi, ngàn vạn lần đừng..."
Ngay khi Ninh Đào vẫy tay ra hiệu Thượng Ất có thể rời đi, đột nhiên một âm thanh "chi chi" kỳ lạ phát ra từ người lính của hàng phòng thủ. Trước khi những người lính kịp tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, một cái hố khổng lồ có đường kính 5 mét đột nhiên xuất hiện trong đám đông.
Mất cảnh giác, hơn chục binh sĩ lảo đảo rơi xuống hố, sau đó một tiếng thảm thiết vanh lên, dưới hố khổng lồ máu phun ra dữ dội, một khung cảnh ớn lạnh.
"Mẹ kiếp! Đây là thứ gì? Mau giết nó cho tôi!"
Ninh Đào kinh ngạc nhìn một cái đầu khổng lồ nhô ra khỏi mặt đất. Đây là một cái đầu rất giống với những con ma cà rồng trong các bộ phim phương tây, phía trên cái đầu tròn xù xì và bẩn thỉu, tóc lưa thưa như cỏ khô, hai nhãn cầu đỏ to hơn nắm tay người lớn nhô cao ra khỏi hốc mắt, dửng dưng nhìn mọi thứ xung quanh bằng thứ ánh mắt sáng lạnh của dã thú.