Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 258: Tôi cũng có thể chịu được cú đấm thứ hai




     "Vậy mà không chết? Điều này là không thể!"

Đơn Chí Cường quay người lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm An Tinh Vũ đang loạng choạng đi tới, mà khi hắn ta nhìn thấy vết thương lớn trên ngực của An Tinh Vũ, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Vết thương màu bạc! Lồng ngực An Tinh Vũ bị Khủng Tê đấm nổ, bất ngờ là vết thương lại ánh lên màu trắng bạc giống như màu thép, tỏa ra màu bạc kỳ lạ dưới ánh sáng mặt trời!

"Khụ khụ, thực sự rất đau..." An Tinh Vũ ôm ngực, bước từng bước cuối cùng xê dịch đến bên cạnh xe máy tiểu Bạch. Đặt mông ngồi trên yên xe của tiểu Bạch, sắc mặt An Tinh Vũ tái nhợt vuốt ve tiểu Bạch nói: "May mà chuyển đổi vị trí tổn thương, nếu không một cú đấm này thật sự sẽ giết chết tôi, nhưng mà tiểu Bạch cậu cũng không dễ chịu, tôi có thể cảm giác được năng lượng hoạt hóa trong cơ thể cậu đã giảm đi rất nhiều. Đợi trận đấu kết thúc, tôi nhất định sẽ tìm thêm xăng để chiêu đãi cậu thật tốt, chúng ta cùng nhau kiên trì thêm chút nữa nhé!"

An Tinh Vũ lẩm bẩm một mình, lúc này Đơn Chí Cường cũng đã bình tĩnh lại sau bất ngờ, trong lòng nhanh chóng tìm ra nguyên nhân có thể xảy ra nhất của sự việc. Sinh mệnh thứ ba- xe máy Tiểu Bạch, có vẻ nó dùng một cách nào đó không thể tưởng tượng chuyển những tổn thương mà An Tinh Vũ phải chịu sang cho bản thân. Trong trường hợp này, đòn công kích kinh hoàng của Khủng Têbị chia ra hai người cùng chịu đựng.

"Hóa ra như vậy, An Tinh Vũ lợi dụng điều này mới có thể sống sót dưới nắm đấm đáng sợ của Khủng Tê. Thằng nhóc xảo quyệt, vậy mà dám lừa tôi..."

Đơn Chí Cường tìm ra mấu chốt, nhưng nét mặt lại có vẻ thoải mái. Trong trận chiến, thực ra điều đáng sợ nhất không phải là đối thủ mạnh đến mức nào, mà là bạn thậm chí không biết lai lịch của kẻ thù. Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, Đơn Chí Cường cũng không sợ tổ hợp một người một xe kỳ quái này. Một đấm của chiến sĩ biến đổi gen đã không thể giết cậu ta, vậy thì lại thêm một đấm. Hơn nữa Đơn Chí Cường vẫn còn tuyệt chiêu cuối cùng chưa sử dụng, đó là loại thuốc đặc biệt được thiết kế cho chiến sĩ biến đổi gen -thuốc cuồng bạo!

"Đến đi, vẫn còn hai đấm! Sau đi đánh xong, hy vọng trưởng quan Đơn hết lòng tuân thủ lời hứa, nhanh chóng đưa người rời khỏi đây!"

An Tinh Vũ cố gắng đứng vững bên cạnh tiểu Bạch, hai tay bên người không ngừng run rẩy. Chỉ có An Tinh Vũ mới biết sức nặng của cú đấm vừa rồi, nếu không phải tiểu Bạch chia ra 50% năng lượng hoạt hóa để chịu tổn thương, kết quả bây giờ anh ta không chỉ là gãy vài cái xương ức.

"Hừm, như ý của cậu! Khủng Tê, lên!"

Đơn Chí Cường mỉm cười lặng lẽ bỏ thuốc cuồng bạo vào lòng bàn tay, trong cây kim rỗng vẫn còn sót lại một giọt thuốc. Đây là loại thuốc chiến đấu được quân đội đặc biệt nghiên cứu, nó có thể tăng hiệu quả chiến đấu của chiến sĩ lên ít nhất 3-4 lần trong vòng 30 giây, mà hậu quả là sau đó hơn 50% người chiến sĩ sẽ bị bại liệt. Bởi vì khi sức mạnh bùng nổ quá giới hạn, sẽ phá hủy tất cả các mô cơ của con người, hòa tan phần da và thịt thành chất lỏng, kết quả rất thảm hại.

Tuy nhiên các chiến sĩ biến đổi gen lại không bị gì cả, các mô cơ thể mạnh mẽ của họ thậm chí có thể chịu được gấp đôi liều lượng thuốc cuồng bạo. Tuy nhiên Đơn Chí Cường không có ý định tiêm gấp đôi liều thuốc cho Khủng Tê, hắn ta cho rằng điều đó hoàn toàn không cần thiết.

Dựa vào đánh giá sức mạnh của Khủng Tê, một lọ thuốc cuồng bạo có thể tăng sức mạnh của anh ta lên mười nghìn kg, có nghĩa là hiện tại Khủng Tê có thể đấm một chiếc xe tăng làm đôi. Mà An Tinh Vũ, chỉ sợ lần này thực sự sẽ chết không toàn thây!

"Ầm ầm!"

Không khí bùng nổ, dưới xúc tác của liều thuốc cuồng bạo, cú đấm thứ hai của Khủng Tê trực tiếp tạo ra một tiếng nổ, giống như tiêngs của ngọn lửa cháy ở đuôi máy bay chiến đấu khi tăng tốc. Mà An Tinh Vũ cùng với chiếc xe máy tiểu Bạch dưới mông cậu ta, thậm chí không phát ra bất kỳ tiếng động nào, trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi trong làn bụi mù mịt.

"An Tinh Vũ!"

Điền Ba đột ngột hét lên, tim lập tức dựng lên cổ họng. Anh ta kinh hoàng phát hiện, cú đấm này của Khủng Tê thực sự ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ mà ngay cả anh ta cũng cảm thấy kinh hãi. Ngay cả khi có tiểu Bạch gánh bớt tổn thương, chàng trai trẻ gầy yếu An Tinh Vũ có thể sống sót dưới một cú đấm kinh hoàng như vậy sao?

...

Im lặng, vô cùng im lặng không gì sánh được.

Đột nhiên, một tiếng động cơ yếu ớt truyền đến. Sau đó, nhiều tiếng leng keng xủng xẻng, âm thanh vỡ vụn của các bộ phận truyền đến. Một lúc sau, cơ thể tàn tạ hầu như không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu của Tiểu Bạchtừ từ chở An Tinh Vũ ra khỏi khói bụi.

"Vẫn ...vẫn còn...một cú đấm...cuối cùng! Đến đi, tôi...tôi có thể!"

An Tinh Vũ nằm trên yên xe của tiểu Bạch, má anh ta bê bết máu, máu đỏ sẫm và đặc quánh chảy ra từ khóe miệng, rõ ràng là nội tạng của anh ta đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Ôi~!

Tất cả mọi người đều cảm thán, sau khi trải qua một đòn công kích khủng bố như vậy, An Tinh Vũ vậy mà vẫn chưa chết? Kích động, phấn khích, còn có một chút đau buồn không thể giải thích được cùng nhau ùa vào trong lòng, những chiến binh của Lạc Bảo cảm thấy có thứ gì đó đột nhiên chặn cổ họng. Lúc này nếu có ai đó hét lên, tất cả mọi người sẽ đứng lên không chút do dự liều mạng với Đơn Chí Cường.

"Hừ, nhóc con, cậu đúng là không biết sống chết! Nếu cú đấm cuối cùng này không thể giết chết cậu, từ nay về sau tôi sẽ theo họ của cậu!" Đơn Chí Cường gầm lên rồi vung tay, chiến sĩ biến đổi gen Khủng Tê lập tức phẫn nộ điên cuồng xông lên.

Mà vào lúc này, tiểu Bạch dưới người An Tinh Vũ đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, trong khoảnh khắc, trong tích tắc hai bên hung hãn lao vào nhau, một tiếng động lớn như núi đột nhiên rung chuyển...nổ tung

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dưới ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng nhanh, rất nhanh liền đến thời điểm nóng nhất trong ngày, hai giờ chiều!

Lãnh Vân đang đạp xe leo núi thở hổn hển, mồ hôi trên mặt cô gần như làm cho cổ áo và vạt áo trước ướt hết. Nhưng ngay cả như vậy, Lãnh Vân vẫn không dám dừng lại, chỉ có thể liều mạng đuổi theo sau Thượng Ất, như vậy mới không bị Quan Tiểu Dĩnh nửa người nửa ngựa bỏ lại phía sau.

"Tôi nói Thượng Ất, anh không thể thương hoa tiếc ngọc một lần sao, để tôi ngồi trên đó nghỉ ngơi được không?"

“Không thể!” Thượng Ất không quay đầu lại từ chối, một lúc sau đột ngột nói một câu: “Quan Tiểu Dĩnh đã hoàn toàn hóa thú, hiện tại cô ấy chỉ nhận tôi là chủ nhân, nếu người khác dám động vào cô ấy, cô ấy sẽ lập tức dùng móng ngựa đạp chết. "

"OK, OK, biết rồi, không cưỡi là được chứ gì! Thật là tạo nghiệp, một cô gái tốt như vậy, ngây ngẩn biến thành nửa người nửa ngựa, còn không giữ được ý thức của con người, haiz!"

Lãnh Vân thở dài nói, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng thảm thương ở bãi đậu xe dưới tầng hầm ngày hôm trước.

Đúng vậy, đúng lúc Quan Tiểu Dĩnh đau khổ không chịu nổi, không biết phải lựa chọn như thế nào, Hoa Anh Hùng đã tự móc tim mình, Quan Tiểu Dĩnh cũng vì vậy hoàn toàn kích hoạt gen nửa người nửa ngựa, biến thành một con dã thú hoàn toàn mất nhân tính.

Mà sau đó đã xảy ra chuyện gì, Lãnh Vân không biết. Cô thực sự không thể bình tĩnh nhìn Thượng Ất dùng giáo sắt, đánh đập Quan Tiểu Dĩnh không thương tiếc, mà Quan Tiểu Dĩnh la hét gần 3 tiếng đồng hồ, rốt cuộc Thượng Ất đã diệt bỏ thú tính tàn bạo của cô ấy như thế nào, làm thế nào để dùng bạo lực bắt cô ấy quỳ bốn chân xuống...Tất cả những chuyện này, Lãnh Vân đều không muốn biết.

Tóm lại, bây giờ Quan Tiểu Dĩnh đã trở thành thú cưỡi của Thượng Ất. Dấu vết duy nhất chứng tỏ Quan Tiểu Dĩnh đã từng là con người, chính là gương mặt xinh đẹp không khác gì người thường của cô ấy. Mà phần còn lại của cơ thể cô, bao gồm cả bộ ngực cao chót vót, toàn bộ bị bao phủ bởi áo giáp da dày, ngay cả đỉnh đầu của cô cũng bị Thượng Ất dùng một chiếc mũ sắt có sừng che lại. Phối hợp với một cây mâu thép dài ba mét do Thượng Ất tỉ mỉ chế tạo, cơ thể thon gọn của Quan Tiểu Dĩnh ẩn chứa một luồng sát khí đáng kinh ngạc.