Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 257: Cá cược của An Tinh Vũ




     “Kinh vậy á?”

Tất cả mọi người đều im lặng, lời giải thích của An Tinh Vũ có thể viết thành tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ly kỳ, nhất thời không ai biết phải nói gì.

Đúng lúc này, trong năm chiến sĩ đột biến gen ở phía sau, sĩ quan mũi cao mặc quân phục đứng dậy, ánh mắt tò mò không ngừng nhìn đánh giá tiểu Bạch đang tỏa ra ánh sáng.

“Chậc chậc chậc, loại sinh mệnh thứ ba ... Nói ra thì giống với tin tức từ căn cứ ma đô truyền đến. Nghe nói tuần trước ở đó nổ ra một trận bão điện từ, rất nhiều vật liệu sắt thép hình như có dấu hiệu của sự sống. Xem ra chuyến đi lần này của tôi thực sự đáng giá. Loại sinh mệnh đặc biệt này phải được đem về doanh trại, đến lúc đó tư lệnh nhất định sẽ rất vui!”

Sau khi dạo qua một vòng, vị sĩ quan có sống mũi cao đột nhiên dừng lại, trên mặt mang theo nụ cười nói:

“Ồ, tôi quên tự giới thiệu. Tôi là Đơn Chí Cường, thuộc bộ chỉ huy đội chiến đấu số 1 của quân khu đế quốc, trước mắt là phó tư lệnh dưới trướng của tư lệnh Triệu Nghị. Các người hẳn là có thể đoán được mục đích tôi đến đây. Lý do ... Thứ nhất, các người đã làm các trinh sát của quân đội chúng tôi bị thương, tôi muốn bắt các người quay về tiếp nhận điều tra quân sự. Thứ hai, các người chiếm giữ các cơ quan công cộng của nhà nước, nhất định phải đầu hàng vô điều kiện để chấp nhận hình phạt quân sự. Thứ ba ... Quên đi, thực ra những lý do này nói nhiều cũng vô ích, các người đi với tôi một chuyến thì sẽ hiểu. Các người yên tâm, chỉ cần các người hợp tác, quân đội tuyệt đối sẽ không làm khó các người. Chúng tôi cũng không phải là những quân đội thối nát không có đầu óc như trên mạng. Cách các người không xa, tổng cộng 300.000 người dân và bộ đội đang vật lộn liều chết chống lại những kẻ thoái hóa. Bây giờ, chúng tôi đặc biệt cần những người có năng lực như các người tham gia quân đội của chúng tôi, thế nào, đội trưởng Điền Ba, dẫntheo cấp dưới đi cùng chúng tôi một chuyến.”

“Đơn Chí Cường, tôi nhớ anh, anh là một trong những người tiếp đãi trong cuộc hợp tác diễn tập quân đội và cảnh sát, những gì anh vừa nói cũng rất nhiệt huyết ... Nhưng nay đã khác xưa, sẽ không có ai đến quân đội cùng với anh. Còn nữa các anh đã giết hai người trong đội của chúng tôi, trước tiên tôi sẽ ghi nhớ kỹ, sau này Điền Ba tôi nhất định sẽ đích thân đến quân đội thăm hỏi! Được rồi, hiện tại các người có thể đi, không tiễn!”

Sắc mặt của Điền Ba xanh mét, hai đầu lông mày dường như đang kìm nén lửa giận. Chiến sĩ Lạc Bảo bị đánh chết nơi công cộng, chuyện này chắc chắn phải tính toán thật kỹ. Nhưng mà thực lực của năm chiến sĩ đột biến gen của đối phương quá mạnh, cậy mạnh chỉ có thể đổi lấy nhiều thương vong hơn.

Điền Ba nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại đến khi hắn làm xong tất cả những việc Thượng Ất giao!

“Đội trưởng Điền Ba, anh cứ khăn khăng như vậy đổi lại chỉ có thương vong nhiều hơn. Hay là như thế này đi, tôi có thể để những người khác rời đi, nhưng anh và anh ta phải đến doanh trại quân đội với tôi.” Đơn Chí Cường nói rồi chỉ tay về phía An Tinh Vũ, trong ánh mắt ngập tràn khát vọng đối với xe máy hoạt hóa.

“Ha ha, xem ra trưởng quan Đơn rất hứng thú với tiểu Bạch của tôi. Hay là như thế này, chúng ta đánh cược đi. Tôi thua, chúng tôi ngoan ngoãn nghe theo anh, tiểu Bạch cũng sẽ thuộc về anh. Nếu anh thua, lập tức dẫn người rời đi, đừng làm phiền chúng tôi trong ba ngày, thế nào?”

An Tinh Vũ nhìn Đơn Chí Cường bằng ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt bình tĩnh.

“Ha ha, đánh cược cái gì, nói nghe thử xem.” Đơn Chí Cường cười không tỏ ý kiến, trong lòng thầm cảm thấy hành vi của An Tinh Vũ thật nực cười. Người thanh niên này có lẽ vẫn chưa biết mình phải đối mặt với đối thủ nào. Trong số năm chiến binh biến đổi gen, kẻ có thực lực yếu nhất lại sở hữu sức mạnh kinh hoàng có thể phá hủy các công trình bằng tay không, đối phương lấy sức mạnh gì để đánh cược với mình?

“Xem anh có lòng tin với rất những chiến binh biến đổi gen kia như vậy, không bằng chúng ta cá cược đơn giản một chút. Các anh cử ra một người, tôi sẽ đứng đây mà không trốn tránh hay đánh trả, sau ba lần tấn công nếu tôi vẫn có thể đứng dậy thì xem như các anh thua, thế nào?”

“Không trốn cũng không tránh, mặc cho người ta tấn công? Nhóc con, cậu biết cậu đang nói gì không?”

Ánh mắt Đơn Chí Cường sáng lên, vụ đánh cược tự sát của An Tinh Vũ ngay lập tức kích thích cơn giận của hắn ta. Thằng nhóc này cũng quá coi thường quân đội? Đã như vậy, cứ thành toàn cho cậu ta! Trước những chiến sĩ biến đổi gen có giá trị năng lượng gần 30.000, đừng nói là con người, thậm chí là con voi đột biến cũng sẽ bị đánh thành thịt muối chỉ bằng vài cú đấm.

“Được, tôi đồng ý! Nhóc con, tôi hy vọng cậu không hối hận về những gì mình đã nói! Khủng Tê, cậu lên đi, đánh thật mạnh cho tôi!”

Đơn Chí Cường còn chưa nói xong, một chiến sĩ đột biến gen khác cao như một con bò ngay lập tức bước lên, giẫm mạnh xuống đất khuấy lên một khiến bụi bay mù mịt.

“Chiến sĩ đột biến gen này có mật danh là Khủng Tê, trong cơ thể dung hợp các loài khủng long và tê giác cổ đại nên được gọi là gen khủng tê long. Trong bài kiểm tra sức mạnh, kỉ lục cao nhất của anh ta là 4.500 kg, chỉ một cú đấm có thể xuyên thủng tấm thép thông thường dày năm cm… Nhóc con, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, nếu không lát nữa cậu không thể giữ được cái mạng nhỏ thì đừng trách người khác.”

“Ha ha, cảm ơn vì lời nhắc nhở, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở trưởng quan Đơn, chúng ta ước định thời gian là 30 giây, hy vọng đến lúc đó anh cũng không nên chơi xấu!”An Tinh Vũ không hề sợ hãi nói, mặc kệ ánh mắt lo lắng của mọi người, khởi động xe máy tiểu Bạch đi thẳng về phía chiến sĩ đột biến gen Khủng Tê.

“Bùm!”

Giữa hai người xuất hiện một cái hố cực sâu, Khủng Tê dồn hết sức mạnh khổng lồ vào nắm đấm, một bàn chân của hắn ta phá vỡ con đường bê tông dày thành từng mảnh. Mà sau đó, nắm đấm của hắn ta nhanh chóng phóng to ra trước mắt An Tinh Vũ. Khi đập vào ngực An Tinh Vũ, không khí xung quanh nắm gần như đã phát nổ, giống như một con quái vật thời tiền sử không ngần ngại tấn công!

Một cú đấm nặng 4500 kí lô ... cứ như vậy mạnh mẽ đập vào trên người An Tinh Vũ.

“Bùm!”

Khói lửa nổi lên ở khắp nơi, cơ thể An Tinh Vũ như diều bị đứt dây, từ trong đám bụi bay ra ngoài hơn 20 mét, cuối cùng dừng lại trong một đống mảnh vỡ, để lại một đường máu tươi.

“Chết ... chết rồi sao?”

Tất cả mọi người trong Lạc Bảo đều im lặng, không ai tiến lên để kiểm tra sự sống chết của An Tinh Vũ, chỉ vì bọn họ không đành lòng nhìn thấy thi thể rách nát của An Tinh Vũ, cứ như bị người ta nhặt được nhặt từ trong thùng rác.

“Ha ha ha, làm tốt lắm Khủng Tê, cú đấm này vậy mà thực sự có thể tạo ra sức mạnh gần 4800 kg. Có vẻ như chiến đấu thực tế thực sự có thể cải thiện lực chiến đấu của các cậu, sau này phải đưa các cậu ra ngoài chiến đấu nhiều hơn!”

Đơn Chí Cường hài lòng vỗ vai chiến sĩ đột biến gen Khủng Tê, máy kiểm tra đặc biệt trên cổ tay hắn ta đã hiện rõ sức mạnh cú đấm của Khủng Tê, vậy mà có thể đạt tới 4800 kg, gần chạm mốc 5000, quả thực khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Về phần mục tiêu tấn công là An Tinh Vũ… Đơn Chí Cường thoáng cảm thấy có chút tiếc hận, dù sao hắn cũng là người khống chế sinh mệnh cơ khí duy nhất bên phía đế đô, cứ chết đi như vậy quả thực rất đáng tiếc. Nhưng Đơn Chí Cường, người đã quen với sống chết, cũng không quá vướng bận quá nhiều về vấn đề này, mà xoay người bước về phía Điền Ba, mục tiêu quan trọng nhất trong nhiệm vụ này.

Mà đúng lúc này, giọng nói của An Tinh Vũ đột nhiên xuyên qua lớp bụi mùxuất hiện bên tai Đơn Chí Cường, đôi chân đang nâng lên của Đơn Chí Cường dừng lại trên không truung: “Khụ khụ, khụ khụ… Đau quá! Tôi nói trưởng quan Đơn, anh định nhận thua sao, tôi còn chưa chết mà!”