Dịch: TTTV
Quan Tiểu Dĩnh lo lắng, cô ngăn cản trước mặt đám người Hoắc Chính Đình, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt lộ ra vẻ kiên quyết. Cô tuyệt đối không thể để bọn họ làm hại mẹ, cho dù chết ở đây, cô cũng nhất định phải ngăn những người này lại.
“Cô gái nhỏ, mẹ kiếp cút ngay cho tao! Đợi sau khi bố mày giết chết lũ quái vật này, tao sẽ từ từ chăm sóc mày!”
Hoắc Chính Đình nở một nụ cười dâm đãng, hai tay nắm chặt dao bầu, tiện thể đâm về phía ngực Quan Tiểu Dĩnh. Nhưng hắn ta bất kể thế nào cũng không nghĩ tới, đối mặt với lưỡi dao sắc bén, Quan Tiểu Dĩnh không những không lùi lại mà còn bước tới trước một bước, mặc cho lưỡi dao rạch một vết thương sâu vào ngực mình, một bàn chân đã cứng biến thành hình móng ngựa đạp mạnh vào bụng dưới của Hoắc Chính Đình.
“Mẹ kiếp, mày còn dám ám sát tao? Úi, chân của tao...”
Không thể không thừa nhận Hoắc Chính Đình phản ứng rất nhanh, tình thế bắt buộc Quan Tiểu Dĩnh chỉ có thể đá một cú vào đùi hắn ta, cuối cùng vẫn tránh được chỗ hiểm.
Nhưng mà mùi vị của việc bị đạp lên đùi cũng không dễ chịu, bàn chân hình móng ngựa cứng rắn của Quan Tiểu Dĩnh có thể so sánh với đá hoa cương, cộng thêm sức mạnh hung mãnh, trên đùi phải Hoắc Chính Đình đột nhiên xuất hiện một vết xước đẫm máu, lớp thịt bị đánh nát có kích cỡ gần bằng cánh tay người lớn!”
“Các người không được phép đến gần, nếu không tôi..... a!”
Hét thảm một tiếng, Quan Tiểu Dĩnh lảo đảo lùi lại vài bước dựa vào trên người Hoa Anh Hùng. Ngay khi cô đang nói chuyện, một thuộc hạ dáng người nho nhỏ của Hoắc Chính Đình đã lẻn ra phía sau người cô, rút ra một con dao sắc nhọn đâm vào đùi của Quan Tiểu Dĩnh.
Thân dao không còn, chỉ còn lại chuôi dao… Nhìn về phía chuôi dao run rẩy trên đùi, Quan Tiểu Dĩnh vô lực gượng cười, trong lòng cảm thán, bản thân không chết trong tay quái vật, lại chết bởi một dao của đồng loại! Quái vật giết người vẫn có thể nhe răng trước mặt, nhưng con người...ha ha, chỉ có thể đâm sau lưng một nhát dao!
“Tiểu Dĩnh cô sao rồi, mau đi đi, nếu ở lại nữa cô thật sự sẽ chết!”
Hoa Anh Hùng cầm gậy bảo vệ trước người Quan Tiểu Dĩnh, lúc này quái vật cua đã thoát khỏi hai cái sừng sơn dương của dì Vương, đang từ từ nhúc nhích cơ thể, lại một lần nữa giơ cao chiếc kẹp sắt lớn kẹp vào cổ dì Vương!
“Tiểu Dĩnh ...” Dì Vương thở dài một tiếng, tiếp theo đó nghiêng đầu, ngã nhào lăn xuống dốc, cho đến khi tới trước mặt Quan Tiểu Dĩnh mới từ từ dừng lại.
“Mẹ!”
Tiếng khóc đau thấu tim gan truyền khắp bãi đậu xe dưới lòng đất, Quan Tiểu Dĩnh không thể tin được người thân duy nhất của cô lại ra đi như vậy. Làm một đứa trẻ mồ côi cha, từ nhỏ Quan Tiểu Dĩnh và mẹ đã sống nương tựa vào nhau, cô chưa bao giờ nghĩ rằng ngày mình xa mẹ lại đến sớm như vậy.
“Tại sao? Tại sao ?! Tại sao cả thế giới đều muốn chống lại tôi, người thân duy nhất cũng bị cướp đoạt khỏi tôi?! Tôi muốn giết, tôi muốn giết tất cả các người! Tôi muốn báo thù cho mẹ tôi!!”
Một tiếng gầm giận dữ, Quan Tiểu Dĩnh đột nhiên đứng dậy...nhưng cũng không phải là đứng thẳng, ở bụng dưới của cô, trước mặt tất cả mọi người, hai cái chân ngựa đẫm máu vôc ăn cứ xuất hiện. Gió thổi qua, đám lông ngắn màu xanh sẫm trên chân ngựa mọc nhanh như cỏ, chỉ vài giây sau, một đôi chân ngựa vô cùng đẹp mà khỏe mạnh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Yêu quái ngựa! Người phụ nữ này đã trở thành yêu quái ngựa!”
Hoắc Chính Đình kinh hãi hét lên, một cô gái có đôi chân ngựa mọc ra từ trong bụng, cảnh tượng kinh khủng như trong truyện cổ tích này hiện ra trước mặt. Hơn nữa hiện tượng kỳ dị vẫn chưa kết thúc, khi hai chân ngựa của Quan Tiểu Dĩnh chạm đất, hai chân dài tròn trịa của cô vốn dĩ rất mạnh cũng phát ra những âm thanh kỳ lạ “răng rắc” và “răng rắc”, theo sau đó Quan Tiểu Dĩnh uốn cong đầu gối, lớp lông màu xanh đậm bắt đầu nhanh chóng bao phủ lấy đôi chân của cô, mà sau cặp mông đầy đặn của cô, một lớp lông đuôi ngựa rậm rạp màu nâu lặng lẽ mọc ra...
Cùm cụp, cùm cụp...Khi tiếng móng ngựa quen thuộc vang lên bên tai mọi người, Quan Tiểu Dĩnh nửa người nửa ngựa dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả những sinh vật trước mặt.
Rắc!
Thanh sắt to lớn hung hăng kẹp tới, quái vật cua dường như không rõ bản thân đang phải đối mặt với cơ thể thoái hóa tương tự. Nó chỉ là hơi kỳ quái, tại sao trên cơ thể nửa người nửa ngựa hoàn mỹ như vậy, lại nối liền với cơ thể của phụ nữ như vậy?
Mặc kệ, chỉ cần là con người đều bắt buộc phải tiêu diệt. Đây là mệnh lệnh rõ ràng duy nhất của trong gen của cơ thể người thoái hóa. Bản năng khiến nó lại một lần nữa phải giơ chiếc kẹp sắt lên, hơn nữa nó tin rằng chỉ nó kẹp trúng, sẽ dễ dàng bẽ gãy cổ cô như vặn gãy một cọng cỏ.
Đáng tiếc Quan Tiểu Dĩnh nửa người nửa ngựa không còn là con người, nên quái vật cua đột nhiên cảm thấy cơ thể run rẩy, theo sau đó là một lực đẩy khổng lồ thân hình cứng rắn hơn 100 kg của nó bay xa hàng chục mét như một quả đạn đại bác, sau khi giãy dụa thì không còn nghe thấy tiếng động gì nào.
Chỉ dùng một chân, Quan Tiểu Dĩnh đã đá chết quái vật cua!
“Mẹ kiếp, quá mạnh người phụ nữ này sau khi biến hóa sao lại có sức mạnh như vậy!”
“Đúng vậy, cô ta thật sự trở thành yêu quái rồi, mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận đừng bị cô ta đá.”
“Sợ cái bi, chúng ta có nhiều người với vũ khí sắc bén, tôi không tin rằng cô ta có một cái đầu bằng đồng và một cánh tay sắt, bị dao chém lên chẳng lẽ không đau?”
Đời người ồn ào sôi sục, tất cả mọi người đều thể hiện sự hoảng hốt trong lòng. Chỉ có Hoắc Chính Đình vẫn nhìn Quan Tiểu Dĩnh bằng ánh mắt hung tợn như cũ, lẩm bẩm nói: “Cả đời này tôi chưa từng nếm mùi nửa người nửa ngựa, các anh em giúp tôi bắt cô ta, để phần mông cho tôi, còn lại bốn cái đùi để mọi người nướng ăn!”
“Ha ha ha, đề nghị của lão đại Hoắc rất hay, nhưng mà mông cô ta sau khi biến hình còn to hơn cả cái lò, người anh em của cậu có chịu được không?”
“Lão đại Hoắc không phải người thường, chỉ cần có thể đút vào, sẽ cảm thấy có thể chịu được đúng không, lão đại Hoắc?!”
Tiếng cười dâm đãng truyền ra từ trong đám người, khuôn mặt mấy chục người dẫn đầu là Hoắc Chính Đình đều lộ ra vẻ dâm đãng, trong lời nói giống như bọn họ đã bắt được Quan Tiểu Dĩnh có thể tùy ý bị bọn họ làm nhục, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Vẻ mặt Quan Tiểu Dĩnh bình tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp không chút thay đổi, một đôi mắt đẹp mang theo sự lạnh lùng và lãnh đạm. Cô nhẹ nhàng nhấc bốn chân lên, cơ thể cô nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn. Đồng thời một luồng sức mạnh dồi dào nhưng không hề khó chịu từ dưới chân truyền đến toàn thân, cảm giác sảng khoái, giống như người nằm liệt giường lâu ngày cuối cùng cũng có thể vui vẻ chạy trên đồng cỏ.
“Các người...đều phải chết!”
Quan Tiểu Dĩnh nói xong, cái đuôi ngựa hoạt bát đột nhiên cuộn lại, một cái kẹp sắt dài ba mét trên mặt đất dễ dàng đưa đến trong tay cô. Sau đó đám người Hoắc Chính Đình chỉ cảm thấy hoa mắt, sau khi một bóng đen lóe lên, quái vật sên vừa hoành hành ăn thịt đã bị nhấc lên không trung cao mấy mét phát ra tiếng hét chói tai.
“Cái quái gì thế...các...các người có nhìn thấy không, vừa rồi tốc độ của cô ta cực kỳ kỳ lạ.
“Đúng...Đúng vậy, nhanh quá, quái vật sên rõ ràng là cách xa hơn mười mét, nhưng tôi vừa mới nhắm mắt đã bị cô ta đâm chết.”
“Không bình thường...Cô ta có vẻ lợi hại hơn chúng ta tưởng, chúng ta vẫn là...vẫn là chạy đi!”
Tất cả mọi người nhao nhao thảo luận, chỉ cách đó hơn chục mét, Quan Tiểu Dĩnh đã liên tục đánh chết quái vật sên, mà ở một bên cạnh còn quái vật rắn cuối cùng với đầu người, thân rắn, chân thằn lằn , thấy tình hình không ổn, bèn lắc lư cơ thể hẹp dài muốn bỏ trốn, lại không ngờ tới cây sắt trong tay Quan Tiểu Dĩnh vung lên, hóa thành một luồng sáng đen ngay lập tức đóng chặt nó vào bức tường bê tông.