“Dị chủng xấu xí, lửa địa ngục cũng không cách nào thiêu rụi tội ác kiếp trước của các người, mà tôi sẽ đem sự trừng phạt của thần linh đến hủy diệt thân xác xấu xí của các người... Chết đi, quái vật!”
Giọng nói của Quan Tiểu Dĩnh thần bí mà tang thương, như thể có một vị thần biết đối nhân xử thế ẩn trong cổ họng. Mà lúc sức mạnh của cô ấy gần như điên cuồng cùng với tốc độ như bóng ma, quái vật sên và quái rắn chỉ chống cự một cách tượng trưng, càng vô cùng phối hợp mở to miệng chết một cách bi thương.
“Dấu ấn thần linh, trở về không trung, tinh hoa của thú, bông hoa của những ngày tận thế...”
Thanh sắt trong tay Quan Tiểu Dĩnh nhẹ nhàng khều, tinh thể năng lượng trong hai thi thể biến mất trong miệng. Theo sau đó một cỗ khí thế chấn động lòng người từ trong cơ thể cô bùng nổ, trước mắt bao người, thân thể nửa người nửa ngựa của cô lại một lần nữa trở nên khổng lồ, bắp thịt màu đồng của tứ chi không ngừng khởi động, khiến cả người cô thoạt nhìn rực rỡ giống như nhân vật trong thần thoại.
“Được rồi, bây giờ đến lượt các người...loài người hèn mọn, chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?”
“Loài người hèn mọn? Ha ha, mày thực sự nghĩ mình là thần tiên sao, tin hay không bố mày sẽ cho mày nổ tung ngay bây giờ!” Vẻ mặt Hoắc Chính Đình dữ tợn móc ra một quả lựu đạn, không hềt do dự tháo chốt an toàn, giơ quả lựu đạn trong tay lên cao: “Đây là lựu đạn cao cấp của quân đội, trong không gian đóng kín này chỉ cần bố mày buông tay, toàn bộ yêu ma quỷ quái đều đi đời nhà ma!”
“Lão đại Hoắc, không thể ném, chúng ta đều không sống được!”
Mấy tên thuộc hạ bên cạnh Hoắc Chính Đình sợ tới mức mặt biến sắc, Hoắc Chính Đình nói đúng, không gian trong tầng hầm để xe bị bịt kín, sức công phá của lựu đạn cao cấp sẽ tăng lên gấp đôi, đến lúc đó cũng rất có thể bị nổ chết. Hoắc Chính Đình muốn liều chết, mọi người không đáng chết cùng hắn ta.
“Mọi người bình tĩnh, Tiểu Dĩnh bỏ thanh sắt xuống trước đi, lão đại Hoắc cũng đừng kích động...” Hoa Anh Hùng giơ tay lên ra hiệu mọi người đừng kích động, quay đầu nói với Quan Tiểu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, là quái vật đã hại chết mẹ cô, cô ngàn vạn lần đừng nhất thời nghĩ quẩn mà kích động, bọn họ...”
“Anh Anh Hùng, anh không cần nói nữa. Nói đến quái vật, không phải anh và tôi đều là quái vật sao?” Sắc mặt Quan Tiểu Dĩnh bình tĩnh liếc nhìn đám người, nhưng trong ánh mắt lại đem theo khô nóng không yên: “Bất luận như thế nào hôm nay bọn họ cũng phải chết, đây không chỉ vì bọn họ đã hại chết mẹ tôi, mà còn vì tôi cần…ăn thịt tất cả bọn họ mới có thể sống.”
“Cái gì, ăn thịt tất cả bọn họ mới có thể sống?” Hoa Anh Hùng mở to hai mắt, vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ nói cơ thể loài người một khi gia tăng tốc độ dị hóa, bắt buộc phải ăn một lượng lớn thịt người mới có thể sống sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy chẳng phải nói sau này Tiểu Dĩnh mỗi ngày đều phải ăn thịt người để sống qua ngày sao?
“Đúng vậy, thân thể của tôi nói với tôi rằng bắt buộc phải ăn một vài người trong số đó...A, tôi không chịu nổi nữa, mau cút ra để tôi ăn thịt bọn họ!”
Khuôn mặt Quan Tiểu Dĩnh vặn vẹo trong đau đớn, vài người sống sót ở gần đó tinh mắt phát hiện lỗ tai của Quan Tiểu Dĩnh đang từ từ dài ra, trên đỉnh còn có một vài sợi lông dài màu trắng.
Yêu hóa! Cô gái này thực sự đang tiếp tục yêu hóa!
“Ăn cái rắm, bố mày sẽ không khoanh tay chịu chết, mày dám tới đây tao sẽ ném trái lựu đạn, mọi người cùng chết! Đứng im không được cử động, nếu không tao thật sự sẽ ném lựu đạn!”
Nhìn thấy bộ dạng Quan Tiểu Dĩnh càng ngày càng không giống người, Hoắc Chính Đình rốt cuộc lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Nói cho cùng hắn ta cũng không muốn chết, nhưng với tốc độ khủng bố của đối phương, cho dù hắn ta muốn chạy cũng không chạy được...Chờ đã, còn có một tên Hoa Anh Hùng, làm sao có thể quên tên nhóc này!
Nghĩ vậy, Hoắc Chính Đình nghiến răng dùng sức ném quả lựu đạn trong tay về phía trước, sau đó hét lớn một tiếng: “Chạy mau”, chân lại không lùi mà tiến, thừa dịp Hoa Anh Hùng ngây người trong nháy mắt, dùng dây chặn ngang cổ anh ta.
“Tách...Bùm!”
Đất rung núi chuyển một hồi, đá vụn và bụi mù từ trong đống đổ nát tràn vào không khí. Đợi đến khi tất cả cát bụi lắng xuống, sau khi ánh mắt của những người sống sót nhìn rõ mọi thứ, lại kinh hãi phát hiện Quan Tiểu Dĩnh đang canh giữ phía trước lối đi duy nhất, canh giữ xác chết, vẻ mặt không thay đổi đang nhai cái gì đó.
“Cô ta đang ăn cái gì vậy? Một thứ giống như gan heo...Chậc, cái gan heo đó vẫn còn đập...Mẹ kiếp, đó không phải gan heo, đó là tim người!!”
Canh giữ ở phía trước Hoắc Chính Đình, ba bốn người đàn ông đều vô cùng vui mừng khi bản thân không có lựa chọn chạy trốn, nếu không bây giờ những người thiếu gan mất tim chính là bọn họ.
“Người lòng dạ hiểm độc mà tim cũng màu đỏ, thật sự khiến người ta cảm thấy mỉa mai...” Quan Tiểu Dĩnh từng bước từng bước đi về phía đám người Hoắc Chính Đình, lúc này tất cả mọi người đột nhiên phát hiện, đồng tử của Quan Tiểu Dĩnh đã biến thành màu vàng pha lê một cách kỳ dị, trông vô cùng kinh khủng.
“Cô...Cô không thể ăn bọn tôi, cô từng nói...tôi...” Hoắc Chính Đình tuyệt vọng lùi lại phía sau, con dao trên tay áp vào cổ họng Hoa Anh Hùng, nhưng dường như không nhìn thấy, bước chân của Quan Tiểu Dĩnh vẫn không ngừng, đôi môi đỏ mọng vẫn dính vụn tim càng ngày càng gần...
“Cam chịu số phận đi, hôm nay không ai có thể trốn thoát, trái tim của các người đều sẽ bị tôi ăn! Tôi...” Quan Tiểu Dĩnh đang nói, giọng một người đàn ông đột nhiên truyền tới cắt ngang: “Mấy người bọn họ nói đúng, cô không thể ăn tim người nữa, trừ khi cô muốn hoàn toàn trở thành quái vật!”
“Là ai? Ai ở lối đi!?” Quan Tiểu Dĩnh đột nhiên quay đầu nhìn lại, lại phát hiện có hai người đang đi tới, đi phía trước là một người đàn ông cao lớn, đang lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi là người tới cứu vớt linh hồn cô, ngừng giết chóc đi với tôi! Ngay bây giờ!”
Thượng Ất bình tĩnh nhìn chăm chú Quan Tiểu Dĩnh, trong ánh mắt hiện lên vẻ tò mò cũng mang theo một chút kinh ngạc. Cơ thể thoái hóa nửa người nửa ngựa hoàn hảo như vậy, bất luận là kiếp trước hay kiếp này đây là lần đầu tiên Thương Ất nhìn thấy. Theo như giá cả ở kiếp trước, nếu bán cô ta ra chợ đen, hẳn là có thể đổi lấy mấy trăm thùng nước tinh khiết...Gen thoái hóa quả thật là thần kỳ, vậy mà có thể tạo ra nửa người nửa thú hoàn mỹ như vậy!
“Đi với anh? Ha ha, loài người hèn mọn, não anh bị nước vào rồi sao, tôi muốn ăn tim người thì ai có thể ngăn cản tôi?” Đôi mắt màu vàng của Quan Tiểu Dĩnh lóe lên vẻ khinh thường, theo cô thấy Thượng Ất cũng không khác gì những người khác, đều là những kẻ kiêu ngạo ngu ngốc tới cực điểm. Nhưng mà vừa vặn, tim người tươi ngọt ăn thế nào cũng không cảm thấy đã nghiền, bộ dáng người đàn ông này đẹp trai, có phải tim anh ta cũng sẽ ngon hơn người khác?
“Cơ thể con người thoái hóa ngu xuẩn lại đáng thương, xem ra gen cổ ẩn giấu không chỉ biến đổi tứ chi của cô, mà còn làm mất đi trí thông minh của não bộ.” Thượng Ất nhẹ nói, hai tay vung lên, nhắm khẩu súng lục quân sự về phía Quan Tiểu Dĩnh: “Cô cho rằng tim người là mỹ vị sao, đối với cô mà nói nó thật ra là một loại thuốc độc, loại thuốc độc khiến cô mãi mãi mất đi nhân tính!”
“Tôi là nửa người nửa ngựa cao quý, loài người hèn mọn làm sao có thể so sánh với huyết thống của tôi, tôi...” Quan Tiểu Dĩnh ngẩng đầu kiêu ngạo, nhưng lại nghe thấy Thượng Ất cười khinh thường: “Huyết thống nửa người nửa ngựa kiêu ngạo? Máu của súc vật hòa vào máu người, cái này gọi là cao quý sao? Tôi ngược lại cảm thấy không bằng gọi là tạp chủng thì tốt hơn!”
“Thượng Ất, đủ rồi...Anh từng nói cô ấy cũng là người đáng thương, anh không cần làm nhục cô ấy như thế.”
Lãnh Vân không nhịn được nhắc nhở Thượng Ất, thật ra trước khi lộ diện, bọn họ đã ở một bên lặng lẽ quan sát rất lâu. Lúc đó Lãnh Vân đã mấy lần muốn ngăn cản Quan Tiểu Dĩnh giết người, nhưng ngoài ý muốn đều bị Thượng Ất ngăn cản, đến bây giờ Lãnh Vân vẫn không hiểu Thượng Ất muốn làm gì.