Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 239: Vị chua của người thoái hóa




     "Không được, không thể cứ để nó ăn như vậy. Sức mạnh của các nguyên tố là bất khả chiến bại, nó bắt buộc phải được sử dụng bởi tôi! Đi ra đi, ánh đao tinh vực, giúp ông đây lấy đồ vật từ thao thiết cốt cung ra!"

Dưới tiềm thức của Thượng Ất ánh đao tinh vực đã xuất hiện trong tay phải, có thể đối phó với thao thiết cốt cung cũng chỉ có ánh đao tinh vực thần bí này. Cuối cùng có thành công hay không...không thử làm sao có thể biết được? !

Kết quả là, trước mặt tất cả mọi người, tay trái Thượng Ất là một luồng ánh sáng màu đỏ hung tợn, tay phải là một luồng sáng màu lam huyền bí, cả người giống như dung hợp giữa thần và quỷ.

Dần dần, hiện tượng dị thường lại xuất hiện, ngay lúc màu đỏ và xanh lam đang giằng co, một mũi tên dài màu lục lam từ từ lò ra từ chính giữa thao thiết cốt cung, cũng nghĩa là từ miệng của con ác thú kia.

Thành công cồi! Mũi tên nguyên tố gió! Mũi tên nguyên tố đầu tiên trên thế giới làm bằng sức mạnh nguyên tố thuần khiết cứ như vậy nằm yên trong tay Thượng Ất, toát ra một thứ ánh sáng đặc biệt khiến người ta mê mẩn!

"Sức mạnh nguyên tố thật mạnh mẽ! Chẳng trách trong kiếp trước, nguyên tố giả đều được gọi là những người gần với thần, thực lực mạnh bằng một nửa thần! Loại sức mạnh nguyên tố này làm cho lòng người cảm thấy khủng bố, chỉ sợ ngay cả trùng a-míp bất tử của tôi cũng không chịu được ”

Nhẹ nhàng vuốt ve mũi tên nguyên tố hệ gió, trên mặt Thượng Ất lộ ra vẻ kinh ngạc, hai tay không tự chủ kéo dây cung, lắp mũi tên, cong cánh tay giương cung, trong tích tắc một trận gió lạnh lượn lờ quanh thao thiết cốt cung, làm cho Thượng Ất đột nhiên nảy sinh ý muốn đập tan tòa nhà ba tầng đã hỏng trước mặt.

"Không được! Hút hết tất cả nguyên tố gió trong cơ thể Ngô Cương mới có thể gom thành mũi tên này, cứ dễ dàng bắn ra như vậy thì quá lãng phí...Tạm thời bỏ vào trong thao thiết cốt cung, đợi đến thời khắc mấu chốt mới lại lấy ra dùng!"

Thượng Ất cố nén ham muốn thử sức mạnh của mũi tên nguyên tố, lại dùng tinh không lực đưa mũi tên trở lại miệng thao thiết cốt cung. Sau đó tâm tình vui vẻ nói với Lãnh Vân: "Sau này khi gặp người sống sót có thể chất thuần khiết ngàn vạn lần nhớ giữ lại cho tôi, nói không chừng tôi có thể thu thập đủ mũi tên của năm hệ, có thể mở cổng thần giới trong truyền thuyết! Bây giờ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!"

"Cổng Thần giới? Anh cũng biết việc cổng thần giới sao?" Lãnh Vân vội vàng chạy vài bước tới phía sau Thượng Ất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc chưa từng thấy.

Cổng thần giới... Biệt hiệu của một chiến dịch bí mật chỉ có cấp bậc cao nhất của quân đội mới biết được, nghe nói tất cả những người tham gia t chiến dịch cấp bậc rất cao, một trăm Lãnh Vân cũng không theo kịp. Nếu không phải Lãnh Vân có lý lịch lâu đời trong quân đội, chỉ sợ ngay cả tên cũng không cách nào nghe thấy.

"Biết một chút...cô đừng hỏi nữa, đến lúc đó nếu như cô vẫn còn sống, tôi sẽ cân nhắc việc gọi cô… ừm, có lẽ cần dùng tới mũi của cô."

Thượng Ất không quay đầu lại nhanh chóng đi qua đống đổ nát, phía sau hắn mẹ già của Ngô Cương đang ngồi khóc bên thi thể của chồng, con trai còn có cháu nội. Mà Hoa Tiểu Lan cũng buồn bã ngồi xổm bên cạnh chị gái Hoa Tạ Lan, đôi mắt dại ra giống như người gỗ ý chí.

"Dừng, làm ra vẻ bí ẩn! Anh không nói, tôi cũng không hiếm lạ muốn nghe!" Lãnh Vân cong môi, nhanh chóng tăng bước chân đuổi kịp Thượng Ất, rất nhanh bỏ lại gia đình Ngô Cương ở phía sau.

~~~~~~~~~~~~~

Ba tiếng sau, Thượng Ất đứng trước một tòa nhà thương mại bỏ hoang, lẳng lặng nhìn về phía lối đi dẫn đến bãi đậu xe dưới lòng đất, im lặng không lên tiếng. Một lúc sau, Thượng Ất thu tầm mắt, quay đầu nói với Lãnh Vân: "Tối nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đây, ở đây có lẽ có nguồn nước nhỏ, mũi của cô nhạy cảm hơn tôi, cô cẩn thận tìm kỹ xác định vị trí của nguồn nước."

"Hừ, bây giờ mới nghĩ đến tôi. vừa rồi chạy như một kẻ điên, thiếu chút nữa mệt chết tôi. Chậc...nơi này quả nhiên có mùi nguồn nước. Chờ đã, tại sao ở đây lại có mùi vị phức tạp của con người, còn có mùi chua khiến người ta ê răng là sao?"

Trong mắt Lãnh Vân hiện lên một tia giết chóc, khứu giác siêu phàm của cô thực sự mạnh hơn so với người bình thường. Lãnh Vân không chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi vài km, phân biệt mùi của hàng ngàn sinh vật khác nhau, hơn nữa sự thay đổi nhỏ của mùi, ví dụ như khi con người sợ hãi, căm phẫn, tức giận hoặc buồn bã đều phát ra mùi khác nhau, cô đều có thể phân biệt chính xác.

Đó là do cấu trúc đặc biệt cả hai bên khoang mũi của cô, trong khoang mũi của Lãnh Vân mô niêm mạc khứu giác phát triển lớn hơn gấp 10 lần so với người bình thường, ít nhất 3000 tế bào thần kinhthụ cảm khứu giác phân bố trên mô niêm mạc nhăn nheo này, hơn một tỷ khứu giác nguyên thủy, còn nhiều hơn 50% so với một số động vật có khứu giác tốt nhất trong tự nhiên--voi châu phi. Mà so với những con chó đã được công nhận, khứu giác của Lãnh Vân ít nhất gấp 8 lần so với chó săn.

Vì vậy, Lãnh Vân chỉ lặng lẽ ngửi các phân tử mùi trong không khí, một bức tranh phức tạp và kỳ lạ hiện ra trong đầu cô — trong bãi đậu xe dưới tầng hầm không chỉ có nước, con người, thức ăn, còn một loại sinh vật đáng sợ có mùi mà Lãnh Vân chưa ngửi thấy bao giờ, thứ đó cả người đều toát ra mùi chua.

“Đó là mùi con người hoàn toàn thoái hóa...” Thượng Ất chậm rãi đi dọc theo con đường sỏi bẩn thỉu và hôi hám, miệng chậm rãi giải thích: “Giống như những thoái hóa thú kia, con người chúng ta cũng sẽ bởi vì ảnh hưởng bức xạ của sóng từ trường sao X mà phát sinh thoái hóa. Ví dụ như mũi của cô, thực chất là một loại của thoái hóa tứ chi. Chỉ là các gen bị thoái hóa của cô thể hiện những đặc điểm sinh tồn tích cực, cho nên mọi người gọi cô là dị năng giả."

"Cái quái gì thế? Ý của anh là, thật ra tôi giống như dã thú bên ngoài kia, đều là kiểu thoái hóa ngược?"

Lãnh Vân vô cùng bất mãn nhìn chằm chằm Thượng Ất, là một dị năng giả khứu giác, cô luôn tự hào kiêu ngạo về điều đó. Nhưng ở trong miệng Thượng Ất , dị năng của cô trở thành biểu tượng cho dã thú phản tổ, sao Lãnh Vân có thể chấp nhận được điều này.

"Chính xác mà nói, cô không bằng những động vật thoái hóa kia! Cô đừng vội, nghe tôi nói xong đã..." Thượng Ất giơ tay ngăn cản Lãnh Vân đang hung hăng đi tới, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên nói: "Làm con người, gen của cô cực kỳ ổn định và hoàn hảo, bức xạ của sóng từ trường sao X chỉ có thể làm suy giảm khứu giác của cô xảy ra hiện tượng thoái hóa, những bộ phận khác trên cơ thể vẫn duy trì hình dạng hoàn hảo của con người. Nhưng đây chính là điểm cô không bằng những thoái hóa thú kia, chính bởi vì gen của thú thoái hóa cực kỳ không ổn định, vì vậy khi môi trường bên ngoài thay đổi mạnh mẽ, các gen tổ tiên nhiều đời về trước trong cơ thể chúng sẽ tự động bộc lộ, điều khiển, thay đổi cơ thể chúng thích nghi với những thay đổi bên ngoài trong thời gian ngắn nhất.”

"Nói ngắn gọn, chúng giống như người ngoài hành tinh trong phim. Khi điều kiện môi trườngbất lợi, chúng sẽ vứt bỏ hết những gen vô dụng, vì sống sót chúng thà trở nên xấu xí gớm ghiếc. Sau khi môi trường bên ngoài ổn định, gen sinh sản cổ đại trong cơ thể chúng lại sẽ chiếm ưu thế, đầu tiên làtừ bỏ một phần sức chiến đấu, cố gắng hết sức để cải tạo hệ thống sinh sản, dùng số lượng để chinh phục thế giới."

"Thật quá nực cười...Chúng là động vật, sinh vật trên trái đất! Các giáo viên sinh học đã từng dạy chúng ta, sự tiến hóa, hay thoái hóa của bất kỳ sinh vật nào không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, những thú thoái hóa kia làm thế nào có thể thích nghi với tận thế mộ cách nhanh chóng như vậy?”

Lãnh Vân thở hổn hển như bò, những lời của Thượng Ất dần dần đã phá vỡquan điểm khoa học nhiều năm của cô, một cảm giác sợ hãi và bất lực bao trùm lấy cô, làm cho cô cảm thấy rất khó thở.

"Đó là ảnh hưởng bức xạ của sóng từ trường sao X...Nó đã thay đổi mọi thứ!"

Thượng Ất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên bầu trời u ám mọi thứ đều xám xịt, dường như mặt đất và bầu trời đều bị đảo lộn, làm cho lòng người buồn bực..