"Tiểu tổ tông cháu muốn làm gì vậy, mau vứt con dao đi, đó là ba mẹ cháu, cháu điên rồi sao?"
Đôi tay run rẩy của ông lão Ngô Cường chụp về phía Ngô Sở Vị, không ngờ Ngô Sở Vị nhanh nhẹn tránh được, lớn tiếng quát: “Hai người không được đi, con muốn ăn bánh quy, hai người đi cầu xin hai người đó, để họ đưa tất cả bánh quy cho con!"
"Cái gì? Con muốn ăn bánh quy? Mẹ kiếp còn muốn ăn bánh quy!" Ngô Cương gần như phát điên, ông ta vạn lần không ngờ đứa trẻ hư này vẫn nhớ mãi không quên bánh quy nén của Lãnh Vân, vậy mà dùng dao uy hiếp cha mẹ ruột của mình.
"Ba không cho con bánh quy, con sẽ đốt cái này, để cho lũ quái vật nghe thấy đến ăn thịt tất cả mọi người! Nhanh đưa bánh quy cho con!"
Khuôn mặt nhỏ của Ngô Sở Vị hiện lên vẻ mặt muốn chơi xấu, vừa nói vừa móc trong túi ra một cây pháo, lấy bật lửa muốn châm lửa đốt. Ngô Cương nhìn thấy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, mấy ngày trước để xoa dịu tính khí nghịch ngợm của Ngô Sở Vị, Ngô Cương cố ý tìm một cây pháo mừng để chúc mừng chủ xe mới từ kho hàng 4S cho thằng bé chơi. Ngô Cương vốn cho rằng không có nguồn lửa, một đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi không thể đốt pháo, không ngờ được là không biết Ngô Sở Vị lấy bật lửa ở đâu, không quan tâm gì hết chỉ muốn đốt pháo.
"Không thể đốt! Sẽ thu hút quái vật ăn thịt người !!!"
Lão già Ngô Cương vô thức chộp lấy chiếc bật lửa trong tay cháu trai, không ngờ Ngô Sở Vị vung cánh tay, máu tóe lên, con dao sắc nhọn đâm một nhát vào cổ Ngô Cường, ông lão đột ngột gục xuống, sau vài tiếng kêu kỳ quái trong cổ họng, ông duỗi chân ra chết ngay tại chỗ.
"Súc sinh, mày dám đâm ông nội!"
Nhìn thấy cái chết bi thảm của người cha già, đôi mắt của Ngô Cương nứt ra, nhưng không ngờ Ngô Sở Vị vung dao lung tung, hét lên "Con muốn bánh quy" một cách điên cuồng. Đứa trẻ này vì bánh quy, đã bất chắp tất cả.
"Vù!"
"Phụp!"
Một tiếng vù vù đột nhiên vang lên, thân hình nhỏ bé của Ngô Sở Vị đột nhiên run lên, sau đó ngã đập mạnh xuống đất. Giữa trán cậu bé, một lỗ to bằng ngón tay cái đang chảy máu, mà phía sau đầu cậu, cũng chảy ra một vệt máu đỏ tươi.
Thao thiết cốt cung, một mũi tên đoạt mạng!
Thượng Ất đã sớm mất kiên nhẫn, lựa cách giải quyết đơn giản mà hiệu quả nhất. Năng lượng quang tiễn kết hợp với thao thiết cốt cung, còn nhanh và tàn bạo hơn so với khẩu súng bắn tỉa của Hoàng Long. Quan trọng nhất, năng lượng quang tiễn bất khả chiến bại không phát ra âm thanh, căn bản không cần lo lắng về việc thu hút những động vật thoái hóa hay quái vật ăn thịt người, có thể được xemlà pháp bảo để giết người tầm xa tốt nhất.
"Anh ... anh ... giết con trai tôi?"
Ngô Cương thấy thi thể con trai mình lạnh dần, hai mắt đầy tơ máu. Hoa Tạ Lan ở bên cạnh sửng sốt một chút, sau đó từ trong cổ họng phát ra hai tiếng cười quái dị, cơ thể ngã xuống đất, bất tỉnh.
"Đúng vậy, tôi đã giết đứa trẻ hư. Với tính cách như vậy thằng bé có thể sống tới bây giờ, đã là một kỳ tích!"
Thượng Ất lạnh lùng nhìn về phía Ngô Cương, không thu lại thao thiết cốt cung trên tay trái, hắn đang đợi Ngô Cương nói xong, sau đó tiễn ông ta cùng lên đường.
"Ha ha ha, đứa trẻ hư! Đứa trẻ hư! Anh nói đúng, Ngô Sở Vị là một đứa trẻ hư! Nhưng dù nó có hư hơn nữa cũng là con của Ngô Cương tôi. Ai hại nó tôi sẽ giết người đó để trả thù!"
Ngô Cương nói xong, lao lên giống như một cơn gió với một cánh tay duy nhất. Lúc này Lãnh Vân ở một bên kinh hãi phát hiện ra, chỉ trong vài hơi thở ngăn ngủi,cô vậy mà khó có thể bắt được bóng dáng đang di chuyển nhanh chóng của Ngô Cương.
Thể chất đặc biệt hệ gió ... Lẽ nào thật sự khủng bố như vậy sao?
"Đã kịch phát hết tiềm năng rồi sao? Xem ra suy đoán của tôi là đúng, thể chất thuần khiết rất giống với truyền thụ của nguyên tố giả, đều là những con người có thể hấp thụ và sử dụng sức mạnh của các nguyên tố. Chỉ có điều thể chất thuần khiết không thể sinh ra dị năng, chỉ đơn thuần sử dụng sức mạnh của các nguyên tố để biến đổi thể chất...Bọn họ giống như những cái thùng, bên trong chứa đầy năng lượng nguyên tố vô cùng quý giá."
Thượng Ất bình tĩnh nghênh đón Ngô Cương đang lao đến, tốc độ của Ngô Cương rất nhanh, khoảng cách hai bên bị kéo lại rất gần, đến mức không còn thích hợp để bắn cung. Nhưng Thượng Ất không lo lắng, bản thân thao thiết cốt cung là một vũ khí cận chiến, trên thân nó có mười hai chiếc gai nhọn, mỗi một chiếc có thể dễ dàng cắt cổ họng Ngô Cương.
Thương Ất quan tâm đến sức mạnh của nguyên tố, hắn mơ hồ nhớ được ở kiếp trước một vị cao thủ đã từng nói, nguyên tố trong cơ thể của thể chất giả thuần khiết thực sự có thể được tinh luyện ra. Nhưng kiếp trước Thượng Ất sống không bằng một con chó, hắn căn bản không có cơ hội biết phương pháp tinh luyện do cao thủ đó nói, hiện tại cuối cùng có cơ hội gặp được thể chất thuần khiết, Thượng Ất do dự không biết làm sao mới có thể hấp thụ sức mạnh dồi dào của nguyên tố?
Sức mạnh nguyên tố khác với dị năng bình thường, nếu không ở trong kiếp trước, những nguyên tố giả nắm trong tay sức mạnh nguyên tố sẽ không kinh khủng như vậy, xem những dị năng giả bình thường như lợn và chó, mặc sức kiêu căng ngạo mạn. Có thể nói sức mạnh của các nguyên tố là một trong những sức mạnh bí ẩn nhất trên thế giới này, người có thể kiểm soát được loại sức mạnh này, mỗi một người đều là cường giả hiếm có trong thời tận thế!
Thượng Ất luôn mong được giải đáp bí ẩn về sức mạnh của nguyên tố, hôm nay gặp được Ngô Cương, vừa đúng là một cơ hội tốt.
"Hay là thử hút máu? Hoặc ăn thịt?"
Nhìn chằm chằm cái cổ đầy mồ hôi cùng bụi đất của Ngô Cương, Thượng Ất lập tức xua tan những ý tưởng không đáng tin kia. Trừ lý do sạch sẽ, Thượng Ất nhận ra việc tinh luyện sức mạnh nguyên tố sẽ không đơn giản như vậy, nếu không kiếp trước đâu đâu cũng thấy nguyên tố giả rồi.
Thượng Ất suy nghĩ kỹ càng, nhưng cuối cùng lúc này Ngô Cương giết tới. Thượng Ất khẽ thở dài, bất đắc dĩ giơ thao thiết cốt cung lên, tiện tay vung lên không trung, một dòng máu đỏ tươi lấp lánh bắn ra, Ngô Cương ôm chặt lấy cổ họng yếu ớt quỳ xuống trước mặt Thượng Ất.
Anh hùng giết kẻ thù, giống như làm thịt chó!
Tốc độ của Ngô Cương quả thực rất nhanh, nhưng so với Thượng Ất...Được rồi , vốn không thể so sánh hai người với nhau được. Thượng Ất vung tay, tiễn Ngô Cương đến gặp con trai bảo bối của mình.
“Này, đợi một chút, dường như thao thiết cốt cung có gì đó không đúng…năng lượng trong suốt màu xanh mà nó nuốt vào là gì, chẳng lẽ thứ này là…năng lượng hệ gió?!” từ từ di chuyển thao thiết cốt cung đến trước mắt, Thượng Ất kinh ngạc nhìn năng lượng màu xanh từ từ chảy ra ngoài không khí loãng.
"Cảnh tượng thật kỳ lạ, đây chính là hình dạng của năng lượng hệ gió sao, tại sao những năng lượng này tụ lại mà không tiêu tán? Chẳng lẽ do thao thiết cốt cung?"
Thượng Ất theo tiềm thức nhìn xuống, liền thấy thao thiết cốt cung giống như một con vật khổng lồ thời tiền sử, toàn thân cây cung không ngừng bốc lên hơi đỏ kinh khủng, từng chút từng chút nuốt hết năng lượng màu xanh, trong toàn bộ quá trình này năng lượng hệ gió trong cơ thể Ngô Cương lại không hề thất thoát ra ngoài.
"Tôi hiểu rồi, hóa ra đây mới chính là sự khủng bố của thao thiết cốt cung, cung tên này vậy mà có thể hấp thụ sức mạnh của nguyên tố, ha ha ha, tôi phát tài rồi! Nhưng mà chờ đã ...tôi phải làm sao, mới có thể để thao thiết cốt cung phun ra sức mạnh của nguyên tố, cây cung này không phải giống như trong truyền thuyết, chỉ ăn chứ không nôn đấy chứ?!”
Thượng Ất đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, bản thân "thao thiết" là một trong những loài thú hung dữ thời cổ đại, đặc điểm lớn nhất của nó là nuốt chửng mọi thứ thậm chí là cơ thể của chính mình, sau đó không thèm phun ra cặn bã, bị người ta coi thường vì ăn sạch không xả ra nên được gọi là "Vua tham ăn".