“Ồ, hóa ra như vậy.” Lãnh Vân gật đầu, sau đó lại hứng thú hỏi thêm: “Thượng Ất, vừa rồi anh nhắc tới năng lượng hệ gió, chẳng lẽ nói các loại hạt năng lượng trên thế giới này cũng được phân chia theo thuộc tính của ngũ hành sao? Anh cảm thấy tôi là thuộc tính gì?”
“Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, dùng sức mạnh của ngũ hành để phân loại các loại hạt năng lượng, chỉ là thói quen của người nước Hoa. Ở nước ngoài, chẳng hạn như châu Âu, càng quen với việc dùng hai loại sức mạnh ánh sáng và bóng tối để phân loại các loại hạt năng lượng... Cho dù nói thế nào, năm loại kim mộc thủy hỏa thổ là năm loại năng lượng phổ biến nhất. Từ nay về sau phần lớn con người mà cô nhìn thấy, trong cơ thể họ chứa các loại hạt năng lượng, thông thường đều sẽ không vượt quá năm loại này, còn cô là loại năng lượng nào...”
Thượng Ất lặng lẽ nhìn chằm chằm Lãnh Vân, Lãnh Vân không lý do rùng mình một cái, khoảnh khắc này cô cảm thấy giống như bản thân không mặc quần áo, ánh mắt Thượng Ất quét qua, sự ớn lạnh từ dưới chân truyền lên đỉnh đầu.
“Thật đáng tiếc, cô không thuộc loại thể chất nào . Cô chỉ là một dị năng giả có tứ chi cường hóa, ngũ hệ năng lượng trong cơ thể phức tạp, không thuần khiết như người đàn ông này.”
“Chết tiệt, nói nửa ngày bà đây còn không bằng tên này...Thật sự khiến người ta mất hứng.” Liếc Ngô Cương một cái, Lãnh Vân không phục càu nhàu: “Nhưng mà ông ta là thể chật hệ gió thì có thể như thế nào, bây giờ không phải bà đây có thể tùy ý bóp chết ông ta!”
“Không sai, nhưng đó chỉ là do cơ thể cô đã sớm tiến hóa, hấp thụ nhiều hạt năng lượng hơn. Cô và ông ta không có xuất phát điểm công bằng. Tôi thử đoán, nếu cho ông ta đủ thời gian để hấp thụ các hạt năng lượng hệ gió, ví dụ khoảng ba tháng, đến lúc đó thật khó nói ai bóp chết ai. Nếu tôi là cô sẽ lập tức giết ông ta, ngàn vạn lần không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào để trở mình...”
Thượng Ất bình tĩnh nói, Lãnh Vân nghe thấy nhất thời sững sờ. Cô vạn lần không nghĩ tới, thể chất thuần khiết vậy mà lại lợi hại như thế, phải biết rằng mấy tháng trước, bản lĩnh của bản thân trong quân đội đã là số một số hai, nếu không Triệu Nghị cũng sẽ không yên tâm giao nhiệm vụ cho cô.
Đối với đề nghị của Thượng Ất… Lãnh Vân liếc Ngô Cương, tay phải từ từ chạm vào khẩu súng lục quân dụng mạnh mẽ trên thắt lưng.
“Chờ đã, hai người nói cái gì tôi hoàn toàn nghe không hiểu... Vừa rồi đều là hiểu lầm, tôi nhất thời hồ đồ rồi. Hai người cũng thấy, tôi trên có già dưới có trẻ, hai người tha cho tôi đi, tôi không dám nữa!”
Ngô Cương khom lưng như con tôm cầu xin, một nhát dao vừa rồi không đâm chết Lãnh Vân, đã làm Ngô Cương cảm thấy rất tồi tệ, bây giờ mắt thấy đối phương muốn mở súng giết người, trên trán Ngô Cương toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Cho cô ba phút, tôi đi hút điếu thuốc…” Thượng Ất nhếch môi đi đến bên cạnh châm một điếu thuốc, một tên ngoài mạnh trong yếu giống như Ngô Cương, giết ông ta chỉ làm bẩn tay.
“Đừng giết tôi, tôi thực sự biết sai rồi… đưa dao cho cô, tôi sẽ không giết người nữa. Ba, mẹ, vợ, mọi người nhanh giúp con cầu xin, con không muốn chết!” Ngô Cương gào khóc lớn, họng súng đen ngòm trên tay Lãnh Vân khiến ông ta gần như sụp đổ, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết lại đáng sợ như vậy, tinh thần và thân thể ông ta gần như sụp đổ hoàn toàn.
“Tôi nhổ vào, mẹ kiếp ông có còn là đàn ông không, lúc nãy khi rút dao đâm bà đây ông kiêu ngạo thế nào... Chờ đã, người phụ nữ kia, bà muốn làm gì? Tôi cảnh cáo bà đừng có hành động lung tung, nếu không đừng trách tôi bắn chết bà!”
Lãnh Vân kinh ngạc nhìn Hoa Tạ Lan cúi người nhặt con dao bầu, chẳng lẽ người phụ nữ này muốn liều mạng? Lẽ nào bà ta không hiểu, trong tình huống này một con dao căn bản không thể thay đổi điều gì, chỉ có thể làm cho bà ta phải nộp mạng.
“Em gái, chị tên là Hoa Tạ Lan, người đàn ông này là Ngô Cương chồng của chị, ông ta quả thực đáng chết, chị cũng hận không thể giết ông ta ngay lập tức.” Sau khi nhặt dao bầu lên, Hoa Tạ Lan không bước lên phía trước, ngược lại đứng im tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái nói tiếp: “Nhưng ông ta không thể chết...Nếu em muốn trút giận, vậy để chị thay ông ta.”
Hoa Tạ Lan nói xong, đưa lưỡi dao trên tay cứa thật mạnh vào mặt mình, đột nhiên một vết thương gớm ghiếc dài hơn 20cm, cứ như vậy hiện ra trước mặt mọi người.
“Em gái, chúng ta đều là phụ nữ, chị cầu xin em bỏ qua cho Ngô Cương, nếu em cảm thấy trút giận chưa đủ, không sao, chị sẽ làm cho em hài lòng!”
“Xẹt!”
“Xẹt!”
“Xẹt!”
Trên mặt Hoa Tạ Lan xuất hiện một loạt vết thương sâu thấu xương, khi con dao Dogleg Nepal sắc bén cắt vào thịt người sẽ phát ra âm thanh quỷ dị, mọi người nghe thấy không tự chủ run lên.
“Bà... Bà đang làm gì vậy...”
Lãnh Vân run rẩy nhìn khuôn mặt ma quái của Hoa Tạ Lan, không tự chủ liên tục lùi lại phía sau. Cô mơ hồ đoán được mục đích Hoa Tạ Lan tự xuất hiện, người phụ nữ này đang muốn khơi dậy sự thương hại của Lãnh Vân!
Lãnh Vân cũng là một người phụ nữ bị hủy hoại nhan sắc, cô có thể hiểu rõ nhất ngoại hình có ý nghĩa như thế nào đối với một người phụ nữ. Hoa Tạ Lan đang sử dụng loại hành vi tự hại bản thân gần như bất bình thường này, bày tỏ sự cầu xin chân thành nhất của mình với Lãnh Vân...cầu xin Lãnh Vân nể tình thân phận cùng là phụ nữ bị hủy hoại nhan sắc có thể tha cho Ngô Cương và gia đình bà ta.
Quá tàn nhẫn, người phụ nữ này ra tay quá tàn nhẫn với chính mình! Lãnh Vân nhìn về phía Hoa Tạ Lan đang không ngừng cầm dao rạch mặt, họng súng trên tay bất giác rũ xuống, miệng lẩm bẩm nói: “Tại sao bà lại làm như vậy, vì người đàn ông bạc tình này có đáng không?”
“Không phải vì ông ta, tôi là vì con trai tôi!” Hoa Tạ Lan bình tĩnh nói, khuôn mặt bà ta lộn xộn, đã không thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ có máu không ngừng chảy ra. “Tôi là phụ nữ trói gà không chặt, con trai theo tôi thì sớm muộn gì cũng sẽ chết dọc đường. Nhưng Ngô Cương thì khác, hai người cũng nói thể chất của ông ta rất đặc biệt, Ngô Sở Vị đi theo ông ta nhất định có thể sống sót. Đứa trẻ này mấy năm nay bị tôi chiều hư rồi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, không nên còn nhỏ như vậy mà đã chết...”
“Vợ à, anh sai rồi, anh không phải người!” Thở phì một tiếng, Ngô Cương quỳ xuống trước mặt Hoa Tạ Lan, vẻ mặt xấu hổ nói: “Anh thật không ngờ em có thể đối xử với anh như vậy, những năm này Ngô Cương anh đã làm làm quá nhiều việc có lỗi với em, hôm nay anh sẽ trả lại hết cho em!”
Ngô Cương nói xong, chém con dao Dogleg Nepal vào cánh tay trái của mình, bất ngờ một dòng máu từ khuỷu tay phun lên không trung, một cánh tay hoàn toàn bị Ngô Cương chặt đứt.
“Vợ à, anh nợ em quá nhiều, cánh tay này coi như là trả lãi. Nếu như hôm nay chúng ta gặp may không chết, Ngô Cương anh thề nhất định vĩnh viễn sẽ không bao giờ bỏ hai mẹ con!”
“Ngô Cương, anh… Haiz, anh hà tất phải như vậy, hai chúng ta thế nào cũng phải có một người ở lại chăm sóc Ngô Sở Vị.” Hoa Tạ Lan thở dài, khuôn mặt vốn đã tê dại cuối cuộc cũng cử động, hai giọt nước mắt từ vết thương chậm rãi chảy xuống, Lãnh Vân nhìn thấy liên tục lắc đầu.
“Bỏ đi, các người đi đi. Sống sót không dễ dàng gì, hi vọng sau này các người sẽ quý trọng hạnh phúc khó giành được này.”
“Cô không giết chúng tôi? Cảm ơn, cảm ơn! Chúng ta đi thôi vợ!” Ngô Cương nắm chặt cánh tay bị chặt đứt, chịu đựng cơn đau dữ dội bước tới kéo Hoa Tạ Lan muốn rời đi, nhưng vào lúc này, Ngô Sở Vị trốn ở phía sau ông nội bà nội đột nhiên chạy ra, nhặt dao bầu lên, run rẩy nhằm về phía hai vợ chồng Ngô Cương.