Nhưng Thượng Ất nhìn thấy lông mày lại càng ngày càng nhíu chặt, bởi vì trên người Hoa Tiểu Lan chỉ mặc đồ lót ba mảnh, đang cái đùi trắng nõn như tuyết đang lắc lắc, nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía hắn. Dọc đường đi đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, liếc mắt đưa tình, cả người tràn đầy quyến rũ mê người: “Anh trai, đưa em đi cùng nhé, em sẽ hầu hạ anh thoải mái giống như hoàng đế!”
“Cút!” Chỉ có một chữ lạnh lùng, Thượng Ất từ chối với vẻ mặt vô cảm. Ánh mắt quét tới khóe miệng cười như hình bán nguyệt của Lãnh Vân, bất giác khẽ rung lên: “Mẹ nó, bị người phụ nữ Lãnh Vân này cười nhạo rồi…Người phụ nữ này điên rồi phải không, vậy mà lại dám dụ dỗ hắn ở nơi công cộng? Hắn là cái loại đần độn chưa từng nhìn thấy phụ nữ sao!”
“Con khốn! Mày thật làm mất mặt con gái nhà họ Hoa!” Hoa Tạ Lan hung hăng khinh miệt, bước lên trước một bước nói với Thượng Ất và Lãnh Vân: “Anh trai này, anh ngàn vạn lần đừng bị cô ta lừa. Người phụ nữ này vì muốn sống tiếp, ngay cả cha mẹ ruột cũng phản bội, cô ta là một con đĩ, con đĩ thối tha mà ai cũng có thể là chồng...”
“Cô ta là người thế nào liên quan gì đến tôi? Lãnh Vân, đi thôi!”
Không còn để ý đến Hoa Tạ Lan, Thượng Ất xoay người rời đi. Đối với hắn, sự sống chết của gia đình này không có liên quan gì đến hắn. Sở dĩ dừng lại, chỉ vì vấn đề quần áo của Lãnh Vân, những việc khác đều hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Nhưng mà, có một số người lại không nghĩ như vậy. Ba của Ngô Cương, Ngô Cường đột nhiên đứng ra, chặn đường đi của hai người Thượng Ất.
“Đợi một chút, các người không định đưa chúng tôi đi cùng sao, lương tâm của các người bị chó gặm rồi sao?”
“Đưa ông đi cùng?” Lãnh Vân che mặt nói không nên lời, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Ngô Cường giọng điệu nghiêm túc hỏi: “Ông già, ông biết bay không?”
“Bay? Có ý gì, ông đây lại không phải là chim, làm sao biết bay được?”
“Ông già người phải biết bay mới được, nếu không sao tôi có thể đưa người trang B như ông bay được!” Lãnh Vân trịnh trọng nói, lão già Ngô Cường chớp mắt, hiển nhiên là không nghe hiểu ý giễu cợt trong lời nói của Lãnh Vân. Ngược lại Ngô Sở Vị ở bên cạnh hét lên: “Ông nội, người phụ nữ này đang mắng ông, nói ông giả vờ!”
*Trang B: Từ lóng Trung Quốc, nghĩa là đạo đức giả
“Bạn nhỏ giải thích rất tốt!”
Lãnh Vân cố gắng nở một nụ cười, nhưng khuôn mặt bị băng bó kỳ dị khiến Ngô Sở Vị cảnh giác lùi lại phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm Lãnh Vân với ánh mắt căm thù.
“Dựa vào đâu chúng tôi phải đưa gia đình ông đi cùng? Bởi vì ông đã lớn tuổi? Vậy không bằng tôi vác một cái cây, ước chừng cây đó sẽ sống được 180 năm.” Ánh mắt Lãnh Vân lạnh như băng, mang theo sự khinh thường đâm vào gia đình Ngô Cương .
“Vị sĩ quan này, giữa chúng ta có lẽ có chút hiểu lầm, ý của ba tôi là muốn nhờ hai người giúp đỡ...thế này đi, cũng không cần làm phiền hai người chăm sóc, cô chỉ cần cho chúng tôi biết cách đi đến quân khu Đế Đô , đoạn đường còn lại chúng tôi sẽ tự đi...”
Ngô Cương thành khẩn giải thích, nhưng không ai để ý đến, ngay khi ông ta từ từ đến gần Lãnh Vân, một cơn gió nhẹ bao quanh cổ tay phải đang cầm dao của ông ta, lặng lẽ khiến bàn tay và con dao của ông ta run lên.
“Đến rồi! Cảm giác đặc biệt khi giết Mễ Thu Các vừa rồi lại đến! Chỉ cần đến gần hơn một chút, tôi chắc chắn có thể một dao chặt đứt cổ người phụ nữ này, sau đó tôi sẽ lấy súng của cô ta, bắn chết người đàn ông kiêu ngạo và lạnh lùng kia...”
Tim Ngô Cương như sóng gầm, ông ta có linh cảm, bản thân nhất định có thể bắn giết người thành công, sau đó đưa cả nhà trốn thoát đến quân khu Đế Đô thành công và tiếp tục cuộc sống một cách hoàn hảo.
“Phương hướng của quân khu Đế Đô sao… Quên đi, nể mặt chuyện quần áo, nói cho các người biết vậy!” Lãnh Vân dường như không nhận ra sự khác thường của Ngô Cương, cô rút ra một tấm bản đồ tiện tay vẽ lên bản đồ, mà không biết rằng nguy hiểm đã từ từ đến gần cô, sự sống và cái chết đang nghìn cân treo sợi tóc!”
Nhưng chính vào thời khắc cuối cùng, Lãnh Vân đột nhiên ngẩng đầu lên mỉm cười với Ngô Cương.
“Ông tới gần tôi, không phải muốn nhân cơ hội giết tôi đấy chứ? Chậc chậc, mùi vị chết chóc thật dày đặc... Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, có thể ông còn chưa biết, khi một người muốn giết người, da đầu của người đó sẽ tỏa ra một mùi cực kỳ hăng... ừm, giống mùi gì nhỉ ... Đúng rồi, giống như mùi đổ giấm chua đổ vào mì gói đã nấu chín, rất mặn rất ám người!”
“Chết chóc có mùi giấm chua? Ha ha, sĩ quan cô thật là biết đùa, sao tôi lại muốn giết cô chứ, tôi chỉ muốn...Đi chết đi, người phụ nữ chết tiệt!”
Một luồng khí vô hình tuôn ra trong không khí, lưỡi dao Dogleg Nepal sáng bóng giống như một tia chớp, lóe trong không khí, lập tức chém về phía Lãnh Vân với tốc độ đáng kinh ngạc.
Nhanh quá!
Lãnh Vân tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trải qua thử thách của siêu bão, giá trị năng lượng sinh mệnh của cô đã vượt qua 5000, thậm chí khi dùng toàn lực tấn công có thể lên tới hơn 6000. Cho nên Lãnh Vân có thể phân biệt được tốc độ của con dao này khủng bố như thế nào. Ít nhất trước khi siêu bão cải tạo cơ thể của cô, đối mặt với nhát dao này, Lãnh Vân chắc chắn không thoát được.
Nhưng mà bây giờ ... ánh mắt của Lãnh Vân vô cùng lạnh lùng, cơ thể mạnh mẽ do siêu bão cải tạo cho phép cô thực hiện một loạt hành động né tránh trong 0,1 giây. Mặc dù có hơi khó khăn nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lãnh Vân vẫn tránh được cú đâm chí mạng của Ngô Cương, lùi lại mấy bước đứng bên cạnh Thượng Ất.
“Dị năng giả tốc độ?” Ánh mắt Lãnh Vân thận trọng kèm theo chút kinh ngạc, cô đoán được Ngô Cương sẽ ra tay, nhưng cô không đoán được tốc độ dao của Ngô Cương sẽ nhanh như vậy.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tuy rằng có không ít dị năng giả tốc độ, nhưng tên này còn không xứng với ba chữ dị năng giả.” Thượng Ất nhẹ lắc đầu, giọng điệu chắc chắn nói: "Chuyện này liên quan đến thể chất đặc biệt của ông ta, ông ta đã hấp thụ các hạt năng lượng hệ gió trong siêu bão, đồng thời vô tình bộc phát ra ngoài thôi.”
“Thể chất đặc biệt? Hạt năng lượng hệ gió?” Lãnh Vân bối rối nhìn Thượng Ất, cô chưa bao giờ nghe qua những từ ngữ lạ lùng này, không khỏi tò mò hỏi: “Ý của anh là sau siêu bão, cơ thể con người bị các hạt năng lượng thay đổi, đồng thời giống như một thùng chứa nước, có thể hấp thụ một số loại năng lượng tích lũy sao?”
“Nói đúng một nửa!”
Nhìn về phía Lãnh Vân, trong ánh mắt Thượng Ất để ộ một chút tán thưởng. Không nói đến thân phận quân nhân, Lãnh Vân là người phụ nữ phản ứng nhanh nhất trong số những người phụ nữ mà Thượng Ất từng gặp, hơn nữa cô ấy có trí óc thông minh, tính cách cởi mở, chỉ đáng tiếc là khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã bị hủy hoại.
“Hoa tàn rồi hóa thành cát bụi, chim thú chết đi biến thành bùn, con người sau khi hỏa táng sẽ hóa thành tro…Thực ra các hạt năng lượng luôn tồn tại, chỉ là trước ngày tận thế, các hạt năng lượng trôi nổi trong không khí theo cách không thể nhìn thấy bằng mắt thường, mọi người hoàn toàn không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của nó.” Thượng Ất bình tĩnh nói, đột nhiên giơ tay chỉ về phía Ngô Cương: “Nhưng mà, khi con người bị bức xạ bởi sóng từ trường sao X, thể chất của họ phát sinh biến hóa to lớn, ví dụ như tên này, cơ thể ông ta sau khi trải qua hai lần bức xạ sóng từ trường sao X, đã kích hoạt khả năng hấp thụ các hạt năng lượng một cách tự chủ. Mà thể chất của ông ta thiên về hệ gió, cho nên khi ông ta hấp thụ một lượng lớn các hạt năng lượng hệ gió, tốc độ vung của ông ta sẽ kéo theo sự giải phóng năng lượng gió, đạt đến trình độ cực kỳ khủng bố.”