Tình cảm của Đại Duyệt đối với Thượng Ất, giống vật màu đỏ thắm ở trong mộ cổ kia, bề ngoài nhìn qua hừng hực mang theo vẻ thần bí, nhưng trong xương lại mang theo một tia nguy hiểm.
Nhìn qua Đại Duyệt hai mắt đẫm lệ, Thượng Ất mơ hồ đoán được thân phận của hắn đã bại lộ. Qua hồi ức ôn nhu, cộng thêm gắn bó sinh tử trước mắt, khiến Đại Duyệt coi hắn là thân nhân duy nhất từ tận đáy lòng, thậm chí không tiếc biểu đại yêu thương ngây thơ ở trước mặt mọi người.
Nhưng Thượng Ất không thể tiếp nhận yêu thương này, xây hậu cung ở tận thế chỉ là phán đoán của người viết tiểu thuyết mà thôi, đối với một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm cao hơn khoái cảm sinh lý, mỗi một người phụ nữ đều là gánh vác nặng nề, thậm chí là vướng víu.
Giống như dây leo hai bên đường của xe đang chạy trong hoang dã, khi một người đàn ông có càng nhiều ràng buộc ở trên đời này thì bước chân tiến tới của hắn sẽ càng thêm nặng nề.
Thượng Ất sống lại đời này có cảm thụ sâu nhất với cái này, không phải hắn không có năng lực khống chế phụ nữ càng đẹp hơn. Trong tận thế, đây là biểu tượng của quyền lực và thực lực, cũng là mộng tưởng khiến vô số đàn ông hâm mộ.
Nhưng Thượng Ất biết, một khi tình cảm của hắn vỡ ra một chút, như vậy vô số vật vụn vặt sẽ thấm vào trong cuộc sống của hắn. Khi đó, hắn sẽ bị phân tâm bởi rất nhiều chuyện vô vị. Con đường bá chủ đi thông tận thế, dã tâm và hùng tâm của hắn, sẽ bị tình cảm dịu dàng làm hao mòn hết. Cuối cùng, hắn sẽ bị kiệt sức khổ không thể tả.
Sát phạt quyết đoán khi đối địch, ôn nhu hương thoáng qua... Dã tâm chinh phục tận thế của Thượng Ất sẽ không bị bất kỳ kẻ nào liên lụy. Cho nên, đối mặt với tình cảm của Đại Duyệt, hắn cự tuyệt vô tình không chút do dự, giọng nói lạnh lùng gần như khiến Đại Duyệt tuyệt vọng: "Đại Duyệt, lo cho bản thân em là được rồi, chuyện của tôi chưa đến lượt em quan tâm. Nhớ kỹ, nước mắt là thứ vô dụng nhất ở trong tận thế, nếu như em muốn ngăn cản tôi thật, cố gắng mạnh lên rồi nói sau."
"Đại ma vương anh..." Đại Duyệt không ngờ giọng của Thượng Ất lại lạnh băng như người xa lạ. Cô không biết cô nói sai cái gì, nhưng cô chỉ cắn môi không nói thêm gì nữa.
Chẳng bao lâu, dưới sự dẫn đầu cẩn thận từng li từng tí của Thượng Ất, cuối cùng mọi người cũng đã trốn thoát khỏi khe hở gạch đá, dọc theo hang lộn xộn ngổn ngang ở trên mặt đất tiến chậm về phía tế đàn.
"Mọi người mau nhìn, đó là cái gì?"
Khi đang tiến liên, Hoa Ny đột nhiên kêu lên. Theo hướng chỉ của ngón tay cô, mọi người nhìn thấy mờ mờ hình như có một lớp bụi màu đen đang lơ lửng ở giữa không trung, xa xa nhìn lại giống như cát bụi đang bay theo gió lớn. Nhưng vấn đề nơi này là mộ cổ ở dưới mặt đất, đừng nói là gió lớn, ngay cả một chút gió nhẹ cũng không có.
"Vừa rồi, chính là vật cổ quái này tập kích chúng ta ở trong hang. Lúc đó, Thạch Văn Quyên và một sinh viên nữ khác bị đồ chơi này quấn lấy cơ thể, chẳng mấy chốc làn da vừa đỏ vừa ngứa. Thạch Văn Quyên nói đây đều là ma quỷ, nhưng tôi cảm thấy thứ này chắc là một loại sinh vật nào đó, chẳng qua bọn chúng có thể bay trên không trung mà thôi, xem từ góc độ khoa học quả thật không thể tưởng tượng nổi."
Lâm Linh nói, nhìn vào trong bóng tối với vẻ sầu lo, nhưng hình như không sợ hãi. Thượng Ất thấy thế, trong ánh mắt hiện lên vẻ bội phục, dù sao cũng là giảng viên đã được giáo dục đại học, về điểm này Lâm Linh biểu hiện tốt hơn những người khác rất nhiều.
"Tôi đi xem một chút, mọi người đừng lộn xộn, chờ tôi quay lại." Thượng Ất nói không chút do dự, thôi động Tinh Vực Cốt Đao, ánh đao lấp lóe lập tức nhuộm màu xung quanh thành màu u lam, gần như trong lúc đó, vật lơ lửng kia đột nhiên run lên, lập tức bay từ từ về phía Thượng Ất.
"Cảm giác thật cổ quái... Giống như sứa trong suốt ở trong biển rộng, đồ chơi này sờ tới sờ lui cũng hơi ngứa... Hả, không đúng! Thứ này không phải là một sinh vật, mà là một quần thể sinh vật... Đây là bọn chúng đang xuyên qua da mình, chuẩn bị hút máu mình?"
Nhìn qua đoàn sinh vật cổ quái giống như sứa này, Thượng Ất vô cùng ngạc nhiên.
Những sinh vật nhỏ bé của quần thể này hình như có thể thông qua phương thức tập trung lại một chỗ với nhau, tổ hợp cơ thể nhỏ như cát thành hình dạng tùy ý, giống như hình dạng mũi khoan sắc bén như bây giờ, sau đó có ý thức tiến hành tấn công, đâm xuyên qua da của mục tiêu để hút máu.
Nhưng rốt quộc thứ này là cái gì? Thượng Ất thu tay trái lại, tay phải giơ Tinh Vực Cốt Đao lên từ từ. Sau đó, Thượng Ất dùng đao chém vào đám sinh vật không có hình dạng cố định này, kỳ thật đây là một phương pháp rất dở. Nhưng Thượng Ất không còn cách nào nữa, nhược điểm của Tinh Vực Cốt Đao chính là thiếu hụt sự biến hóa, bây giờ dưới tình huống này, kỳ thật Thượng Ất cần nhất là một vỉ đập ruồi cỡ lớn.
"Xoẹt!"
Một đao chém xuống, giữa không trung lưu lại một ánh đao màu u lam, vật màu xám đen đã bị chém thành hai nửa. Nhưng chuyện Thượng Ất lo lắng nhất vẫn xảy ra, sau vài giây ngắn ngủi vật màu xám đen này lại khép lại một chỗ, lơ lửng giữa không trung như cũ từ từ tiến về phía Thượng Ất.
"Khốn nạn! Xem ra đành phải tránh sang một bên."
Thượng Ất lắc đầu bất đắc dĩ, đối thủ mà Tinh Vực Cốt Đao đều không giải quyết được, vậy nhất định không còn cách nào. Cũng may, tốc độ di chuyển giữa không trung của thứ này cũng không nhanh, chỉ cần không bị quấn lấy là được.
Nhưng đúng lúc này, tiếng kêu của Đại Duyệt và Hoa Ny lại khiến trái tim của Thượng Ất đập nhanh hơn. Đặc biệt là Hoa Ny, âm thanh thê thảm của cô bé này đã không giống người, giống như có vật kinh khủng nhất thế gian đang tiếp cận cô.
"Là tay! Tay của con ma kia... A, Đại Duyệt, cậu mau nhìn kia, tay của con ma kia bò đến rồi."
“Tay ma? Tay ma gì?"
Thượng Ất lao về với tốc độ rất nhanh, nhưng đột nhiên bước chân của hắn bị giữ lại. Sau đó, Thượng Ất dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm hai bóng đen bò trên mặt đất ở trong bóng tối... Hai cái tay người đang dùng năm ngón tay linh hoạt bò đến với tốc độ rất nhanh, giống như có một người trong suốt ở trong bóng tối đang giở trò đùa ác ý với bọn họ.
"Hu hu hu, mình đã nói trong hang kia có ma rồi mà, tay người làm sao có thể tự bò như thế được? Trời ạ, Đại Duyệt, cậu mau nhìn bọn chúng đang bò về phía này kìa, nhanh giúp mình đuổi bọn chúng đi đi."
Nhìn thấy hai cái tay người trắng bệch gần trong gang tấc, Đại Duyệt dậm chân liên tục trốn tránh, cảm giác kinh khủng cũng truyền nhiềm đến những người khác, lấy Hoa Ny cầm đầu, ba người đẹp lớn nhỏ Đại Duyệt, Lâm Linh chạy lung tung ở trong mộ cổ.
"Không được hét... Mẹ kiếp, thứ này là cái gì, đang đóng phim zombie kinh dị hay sao, kế tiếp có phải có ma trơi hay cái gì đó tăng lên bầu không khí hay không."
Thượng Ất không nói gì nhìn về phía ba người phụ nữa đang nhảy loạn, không thể không xem thường thường tòa mộ cổ này. Trong mộ cổ khác đâu đâu cũng là cơ quan trùng điệp, đi nhầm một bước là vạn kiếp bất phục, nhưng con em người nơi này lại ngược lại, vậy mà đưa tay cụt chân cụt ra. Chẳng lẽ trước kia, người thiết kế mộ cổ không có nhiều tài chính, chỉ có thể làm ra cái này để giữ thể diện, ma trơi, cương thi đâu hết cả rồi?
"Ma trơi! Đại ma vương, chúng ta chạy mau đi, nơi này có ma thật đấy, anh nhìn đám ma trơi kia xem."
Đại Duyệt cũng không chịu được nữa, phía ngón tay cô chỉ, một đoàn sáng giống như đom đóm đang bay đến. Đếm đại khái một chút, số lượng ma trơi lại hơn mấy nghìn con, còn nhiều hơn cả dơi khổng lồ ở trên đỉnh đầu.
Bóng đen trôi nổi, tay ma bò đến, ma trơi lơ lửng, mấy nghìn con dơi khổng lồ đang lượn vòng quanh, cộng thêm môt con Xuyên Sơn Giáp Biến Dị lúc nào cũng có thể thức tỉnh và ba phụ nữ nhảy loạn... Thượng Ất chụp lay lên trán, hoàn toàn không biết nên xử lý cảnh này như thế nào.
Nhưng ở giây phút này, một tiếng bước chân chỉnh tề đột nhiên vang lên, sau đó toàn bộ mộ cổ bừng sáng, vô số quân nhân vũ khí đầy đủ đi từ xung quanh mộ cổ ra.