"Người phụ nữ kiêu ngạo, có phải cô cảm thấy cô thật vĩ đại hay không, vĩ đại đến mức khiến tất cả mọi người đều bị cô cảm động, tất cả mọi người phải trả giá tất cả vì cô, bao quát cả tính mạng?" Thượng Ất cúi nhẹ người xuống, sau đó nói tiếp bên tai Lâm Linh với giọng lạnh lùng: "Nhưng vĩ đại phải trả giá rất lớn, bây giờ cô hãy nếm lấy vật tôi đưa cho cô đi. Cô nói cho tôi biết, cô nếm ra vị gì?"
"Ặc! Vô lại, anh là tên vô lại!"
"Lâm Linh nói không rõ lời, hai dòng nước mắt chảy xuống má liên tục, nhưng trên gương mặt đau khổ, lại hiện lên một đôi mắt quật cường: "Người đàn ông này nói đúng, vĩ đại phải trả giá rất lớn. Bây giờ, cô nhận lấy xấu hổ, nhưng ngày mai có lẽ có người sẽ ca ngợi sự vĩ đại của cô. Vì toàn nhân loại có thể trở lại cuộc sống hòa bình, cô chịu chút uất ức này có đáng gì?"
Nghĩ đến đây, Lâm Linh không thể không khẽ cắn, lại thình lình há to miệng ngây người.
"Rốt cuộc nhận ra rồi hả, mùi vị không tệ đúng không?" Thượng Ất xích lại gần bên tai Lâm Linh rồi hỏi khẽ, trong giọng nói mang theo vẻ chế nhạo và một tia sảng khoái: "Chiếc lạp xưởng hun khói này là tôi chuẩn bị tỉ mỉ cho cô, hương vị nhất định ngon đúng không, ha ha."
"Anh... Anh vừa nhét lạp xưởng hun khói vào miệng tôi sao? Tôi cho rằng..." Lâm Linh kinh ngạc không nói ra lời, chuyện đột nhiên đảo ngược như vậy, trong chốc lát cô căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đương nhiên là lạp xưởng hun khói rồi, cô Lâm Linh, cô cho rằng tôi vừa nhét cái gì vào miệng cô?" Trong giọng nói của Thượng Ất mang theo cười khẩy, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Linh vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng khó chịu, trong lòng hắn mừng thầm, khó chịu ở trong lòng lập tức bị quét sạch.
Đúng thế, Thượng Ất chính là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Lâm Linh đối xử lạnh lùng với Đại Duyệt như vậy, ở thời khắc mấu chốt lại mở miệng ngăn cản hắn chạy trốn khi hắn đang quyết đấu với Kim Lộ. Nhiều chuyện như vậy, Thượng Ất nhất định phải có một câu trả lời, quyết không thể ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy.
Có thù phải báo, nói chính là loại người như Thượng Ất.
"Không có gì, là tôi đã hiểu lầm anh, không có gì." Trong bóng tối, mặt Lâm Linh từ đỏ biến thành tím, giọng nói ngả ngớn của Thượng Ất khiến cô không thoải mái, nhưng cô biết không thể vì vậy mà trở mặt với Thượng Ất, mà cô cũng không có lý do gì để trở mặt.
Dù sao cũng là cô có lỗi với đối phương trước, vừa rồi biểu hiện của cô quả thật quá kém cỏi, cho dù lấy lý do cứu vớt vận mệnh loài người để cân nhắc, cũng quả thật không thể nào nói nổi.
"Hiểu lầm? Xem ra cô Lâm có thành kiến rất lớn với tôi đấy... Nhưng không sao, hi vọng sau này cô Lâm không muốn mang theo thành kiến nhìn người khác, nhờ kỹ, người vĩ đại chân chính sẽ không dùng con mắt bẩn thỉu đối xử với thế giới này, cho dù đối thủ của người đó cũng như thế. Ta..."
Thượng Ất đang nói, đột nhiên Đại Duyệt ở bên cạnh bước đến, trong miệng còn lẩm bẩm mấy câu: "Này, đại ma vương, hai người đang làm gì thế? Tại sao em nghe thấy hai người nói cái gì lạp xưởng hun khói? Thật là, hai người lớn lại trốn ở đó ăn vụng, em và Hoa Ny đói gần chết cũng không ai lo."
...
Thượng Ất nhìn bóng người Đại Duyệt ở trong bóng tối với vẻ kinh ngạc, hắn chưa bao giờ nghĩ Đại Duyệt hào phóng, đoan trang, tỉnh táo, lại nói với giọng giống như nũng nịu. Cô nhóc này sẽ không nói thật chứ, đói đến thần chí không rõ ngộ nhận Thượng Ất là đối tượng nào đó có thể nũng nịu?
"Này, Hoa Ny, tại sao cậu bóp mình thế? Mình không điên... Cậu không biết tình tính của đại ma vương, kỳ thật hắn đối xử với phụ nữ rất ôn nhu." Trong bóng tối, Đại Duyệt đột nhiên kêu lên sợ hãi, hiển nhiên Hoa Ny cũng chịu không nổi giọng nói của Đại Duyệt, không ngờ Đại Duyệt nói rất chân thành. Hơn nữa, một cảnh càng làm cho Thượng Ất gần như sụp đổ xuất hiện, Đại Duyệt vừa nói, vừa duỗi tay nhỏ chụp về phía Thượng Ất. Trong chốc lát, Thượng Ất chỉ cảm thấy chỗ yếu bị nắm chặt, sau đó tiếng kinh hô của Đại Duyệt vang lên: "Có lạp xưởng hun khỏi thật kìa... Nhưng sao lạp xưởng hun khói lại nóng thế nhỉ, sẽ không hỏng rồi chứ."
"Hỏng cái đầu em, em là nữ lưu manh.!" Trong lòng Thượng Ất không nói nên lời, thân thể hắn co ro ở trong bóng tối, làm ra động tác tất cả đàn ông đều làm sau khi bị tập kích chỗ yếu, chổng mông lên.
"Này, tại sao phải cướp của em, đàn ông thật nhỏ mọn... Một cây lạp xưởng lớn như vậy, chắc sẽ ăn rất ngon." Đại Duyệt lẩm bẩm, trên mặt hiện lên vẻ bất mãn, trong lòng âm thầm suy đoán, có phải biểu hiện vừa rồi của cô có quá mức hay không, đã dọa sợ vị giảng viên từng là chủ nhiệm này. Cô cũng không muốn nói chuyện như thế này, ai kêu từ đầu đến cuối Thượng Ất đều đeo mặt nạt giấu đi thân phận thật của hắn.
"Khụ khụ khụ, này Đại Duyệt, nếu em muốn ăn lạp xưởng hun khói, cô cho em cây này. Vừa vặn, cô cũng muốn nhờ vào nó biểu đạt áy náy, chuyện trước kia cô làm với em và Đại Duyệt quả thật rất quá phận. Bây giờ ở đây, cô trịnh trọng xin lỗi các em, mong các em có thể tha thứ cho cô."
Nhìn thấy thiếu ngữ ngây thơ làm ra trò cười lớn như vậy, Lâm Linh biết cơ hội hóa giải với Thượng Ất đã đến. Loại tình huống này, cô chủ động giúp tên khốn này hóa giải xấu hổ, dù người đàn ông nói có tình tình hẹp hòi đến đâu đi nữa cũng không thể nói gì.
Khiêm tốn, chủ động lấy lòng... Lâm Linh nhất định phải thu được sự ủng hộ của Thượng Ất, mới có thể hoàn thành được kế hoạch của cô ta.
"Không muốn, cây lạp xưởng kia cô giữ lại cho cô đi. Nếu em muốn ăn, có thể tùy tiện tìm đại ma vương, đúng không đại ma vương?" Đại Duyệt lườm Lâm Linh một cái, sau đó nói với giọng lạnh như băng.
"Cái này... Chuyện lạp xưởng hun khói nói sau đi. Đại Duyệt, Hoa Ny, còn có Lâm Linh, bây giờ chúng ta nhất định phải nắm chặt thời gian rời khỏi nơi này. Con Xuyên Sơn Giáp Biến Dị này cũng chưa chết, bây giờ nó đang ở trạng thái hôn mê bất cứ khi nào cũng có thể tỉnh lại."
Thượng Ất nói nhanh, ánh mắt lại nhìn về phía người Xuyên Sơn Giáp Biến Dị nằm dưới đất như ngọn núi kia. Hiệu quả tăng thêm của Mặt Nạ Vua Chuột vô cùng tốt. Bây giờ, Thượng Ất có thể nghe thấy nhịp tim của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đang tăng tốc, rõ ràng tên to lớn này đang từ trong hôn mê tỉnh lại.
"Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta tranh thủ thời gian chạy nhanh đi. Đại ma vương, anh lợi hại nhất, anh nói xem chúng ta nên chạy đi đâu?" Trong bóng đêm, Hoa Ny nháy đôi mắt to, trong ánh mắt tất cả đều là sự chờ mong đối với Thượng Ất. Nhưng lúc này, trên khuôn mặt Thượng Ất lại hiện lên vẻ cẩn thận, sau đó nói với giọng cẩn thận từng li từng tí: "Chúng ta không thể cứ chạy đi như vậy, chúng ta cần phải đi đến tế đàn ở trong mộ cổ."
"Tại sao muốn đi đến đó? Đại ma vương, anh không phải điên rồi chứ, bên ngoài có nhiều dơi lớn như vậy, dù vật màu đỏ ở trên tế đàn có quý giá đến đâu đi nữa, cũng đâu sánh được tính mạng của anh?"
Đại Duyệt bỗng nhiên lắc đầu, ý nghĩ của Thượng Ất quá điên cuồng. Không nói những cái khác, chỉ dựa vào lần nhìn vừa rồi của cô, trên tế đàn kia ít nhất có mấy trăm con dơi khổng lồ đang bay lượn, Thượng Ất cứ chạy đến như vậy, quả thật không khác gì tự sát.
"Tôi đồng ý với Thượng Ất, nếu cần thì cứ lấy tôi làm mồi dụ dẫn ra đám dơi lớn kia." Lâm Linh nói với giọng chém đinh chặt sắt, trên mặt cũng hiện lên vẻ kiên nghị. Nếu như cô đoán không sai, vật màu đỏ thắm giống trái tim kia, chín mươi phần trăm chính là hung vật tuyệt thế mà cô muốn tìm."
Phá hủy nó! Nhất định không tiếc giá lớn phá hủy nó, cho dù vì thế mà mất mạng.
"Hai người điên rồi sao, không được, em không đáp ứng. Đại ma vương, em van cầu anh đừng đi chịu chết có được không? Em đã không có thân nhân, em không muốn chuyện này xảy ra tiếp..." Trong giọng nói của Đại Duyệt mang theo vẻ đau thương, bây giờ đừng nói là Thượng Ất, mà ngay cả Lâm Linh và Hoa Ny đều cảm thấy không đúng.
Chẳng lẽ Đại Duyệt đã yêu đại ma vương, Hoàng Văn Vũ nói cái gì con tin yêu bọn cướp lại xảy ra thật?