Nói dưới chân chính là hố sâu, kỳ thật cách nói này cũng không chính xác hoàn toàn. Nói một cách chính xác, hang lớn bị vô số dơi khổng lồ phá tan này, là bộ phận mái vòm của một ngôi mộ cổ. Nhưng bộ phận chủ chốt của mộ cổ, tức là phía dưới hố sâu lại tối om như mực, nếu như không phải vật màu đỏ kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt, có lẽ ngay cả Thượng Ất cũng không thấy rõ trên phiến đá và tường đá xung quanh ngôi mộ cổ khắc một loại hoa văn và văn tự nào đó.
"Chúng ta... Chẳng lẽ lại phải nhảy xuống một lần nữa hay sao?" Nhìn thấy Thượng Ất có vẻ như muốn nhảy xuống, khóe miệng Đại Duyệt cười còn khó coi hơn khóc. Từ khi gặp Thượng Ất, thời gian ngắn ngủi nửa ngày cô đã phải xuống nhiều lần, mỗi một lần đều gặp thoáng qua thần chết, trái tim quả thật sắp không chịu đựng nổi.
"Em cảm thấy bây giờ dưới tình huống này, có thể không nhảy xuống không... Chờ một chút, đáng chết, Xuyên Sơn Giáp Biến Dị lại tới, mọi người mau tránh ra... A!"
"Răng rắc!"
"Ầm ầm!"
Âm thanh vỡ vụn và âm thanh vật nặng rơi xuống không ngừng vang lên, mái vòm mộ cổ đã bị phá hư, hiển nhiên không thể chịu đựng nổi cơ thể khổng lồ nặng mấy tấn của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị. Vì vậy, vết nứt lớn nhất ở trên mái vòm kéo dài ra xung quanh, đi đến đâu đá vụn và bùn đất rơi xuống đến đó. Nhưng Xuyên Sơn Giáp Biến Dị tức Tiểu Lục Diệp cũng không ý thức được nguy hiểm, không những không lui lại, ngược lại tăng tốc độ lao về phía mọi người. Nó quá đói, nó muốn ăn sạch tất cả người ở nơi này.
Nhưng rốt cuộc... Sau khi mái vòm mộ cổ vang lên tiếng nứt chói tai, toàn bộ đã biến thành khối vụn. Nhưng kẻ khởi xướng là Tiểu Lục Diệp bây giờ mới ý thức được không ổn, chẳng qua dưới ảnh hưởng của trọng lực, nó căn bản không thể tránh khỏi đỉnh mộ cổ đang sụp đổ. Sau một tiếng ầm vang lên, cơ thể khổng lồ của Tiểu Lục Diệp mang theo Thượng Ất, Đại Duyệt, Hoa Ny, Lâm Linh, Dư Khánh và vô số dơi khổng lồ rơi xuống.
"A... Eo của em đau quá." Đại Duyệt rên rỉ đau đớn.
"Chờ một chút, đừng lộn xộn... Chúng ta đang ở trong đống đổ nát, tuyệt đối không nên đụng vào đá vụn ở xung quanh." Thượng Ất ngăn cản ý đồ đứng dậy của Đại Duyệt, bên cạnh bọn họ chất đống vô số gạch đá, trong đó không thiếu những tảng đá nặng mấy tấn. Vừa rồi, trong lúc hỗn loạn, tất cả những tảng đá này đều rơi xuống, bị cơ thể to lớn của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị ngăn cản một chút, bây giờ tạo thành vô số không gian chật hẹp ở bên cạnh mọi người. Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đứng mũi chịu sào, nhận lấy phần lớn lực va đập, bây giờ đang nằm trên mặt đất lạnh như băng không biết còn sống hay đã chết.
"Hả? Chúng ta bị chôn sống hay sao?" Hoa Ny trợn mắt lên, trong giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: "Chúng ta thật không may, lại bị chôn sống trong mộ cổ. Xem ra, ông trời muốn chúng ta chết không có chỗ chôn đây mà, ha ha."
"Chúng ta không chết được..." Thượng Ất khó khăn lắm mới rút được cánh tay ở sau đầu Đại Duyệt ra. Lúc nãy khi rơi xuống, hắn ôm chặt lấy Đại Duyệt theo bản năng, bây giờ cô nhóc này đang tựa chặt vào trong ngực hắn, không biết có bị thương hay không. Thượng Ất nói tiếp: "Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, không đụng vào những gạch đá đang chống kia, nhất định có thể sống tiếp."
Thượng Ất nói với giọng chắc chắn, lòng tự tin lại trở về trong tim. Giống như dự đoán của hắn, Mặt Nạ Vua Chuột quả thật có thể ánh hưởng đến vận may của hắn. Thượng Ất nhớ lại quyết định nhảy xuống vừa rồi, lại nhìn thấy mọi người an toàn không có việc gì, hắn càng khẳng định, vận may của hắn đã quay lại, hắn nhất định có thể đi ra ngôi mộ cổ thần bí này.
Hết lần này đến lần khác ở thời điểm này, trong bóng tối, sau lưng Thượng Ất đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng xột xoạt, sau đó giọng nói do dự của Lâm Linh vang lên: "Mặt Nạ tiên sinh... Xin... Xin mang theo tôi đi cùng."
"Cô Lâm?"
Đại Duyệt và Hoa Ny vô ý thức kêu lên với giọng thán phục, tuyệt đối không ngờ qua nhiều lần sinh tử như vậy, một người phụ nữ yếu đuối như Lâm Linh lại còn sống. Quả thật, vận may của cô ta quá tốt rồi.
"Là cô đây... Đại Duyệt, Hoa Ny, chuyện lúc trước cô muốn xin lỗi hai em. Là một giảng viên, nhưng cô quá ích kỷ và lạnh lùng. Nhưng hai đứa cũng phải hiểu cho cô, hung vật tuyệt thế khiến toàn cầu hỗn loạn nhất định phải bị phá hủy, như thế chúng ta mới có thể cứu vớt muôn dân trăm họ." Giọng của Lâm Linh trở nên kích động, trong bóng tối tất cả mọi người đều có thể nghe thấy hơi thở kịch liệt của cô ta. Cho đến bây giờ, người phụ này còn không quên kế hoạch tìm kiếm hung vật tuyệt thế, không thể không nói cô ta có tinh thần rất cứng cỏi.
"Cô có đám Dư Khánh giúp mà, bọn em đều là phế vật, đều là người vô dụng, sao dám chậm trễ kế hoạch vĩ đại của cô?" Hoa Ny nói với giọng lạnh lùng, trong giọng nói tràn ngập hương vị chế giễu. Lâm Linh nghe xong lập tức thở dài một hơi, sau đó nói: "Dư Khánh đã chết, thi thể đang ở bên cạnh cô... Nếu như hai em không giúp cô, quả thật cô không thể hoàn thành nhiệm vụ này. Đại Duyệt, Hoa Ny, cô biết hai em còn hận cô. Nhưng vì thân nhân, bạn bè của chúng ta, cũng vì vận mệnh của toàn bộ nhân loại, làm ơn mang theo cô đi ra. Chắc các em đã nhìn thấy, trong mộ cổ có một tế đàn, trên tế đàn có một vật ma quái... Nếu như suy đoán của cô không sai thì vật kia chính là hung vật tuyệt thế dẫn đến tận thế hàng lâm. Chúng ta nhất định phải phá hủy nó, cô có thuốc nổ, chỉ cần nổ nó thế giới sẽ khôi phục như lúc ban đầu, động vật kinh khủng sẽ biến mất hoàn toàn."
"Ha ha, cô Lâm Linh, cô đọc tiểu thuyết huyền ảo nhiều quá rồi. Quả thật vật đó rất cổ quái, nhưng nếu cô liên hệ tận thế hàng lâm với một vật cổ quái bị chôn sâu ngàn năm ở trong mộ cổ dưới mặt đất như vậy, tôi cảm thấy đầu óc cô nhất định có vấn đề rồi. Được rồi, cô có thể còn sống cho thấy ông trời chưa muốn lấy mạng cô, cô bò chậm qua đây đi, sau đó theo sau tôi đi ra ngoài."
Thượng Ất nói với giọng lạnh lùng, đầu óc của giáo sư Lâm Linh xinh đẹp này nhất định bị hỏng rồi. Cho dù vật màu đỏ thắm ở trên tế đàn kia quả thật có vấn đề, nhưng sao nó có thể là nguyên nhân dẫn đến thoái hóa toàn cầu được?
Từ trường của hành tinh X mới là kẻ cầm đầu, chuyện này đã được công nhận ở kiếp trước của Thượng Ất. Lâm Linh đã rơi vào lý luận tận thế cuồng nhiệt của bản thân, vào anh hùng cứu vớt thế giới không thể tự kiềm chế. Thượng Ất căn bản không có thời gian giải thích cặn kẽ cho cô ta.
"Mặt Nạ tiên sinh, mong anh nhất định phải giúp tôi tiêu diệt hung vật tuyệt thế này. Tôi... Nếu như có khả năng, tôi nhất định sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của anh, chỉ cần có thể cứu vớt muôn dân trăm họ, cái gì tôi cũng có thể cho anh."
"Thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của tôi?"
Trên mặt Thượng Ất hiện lên vẻ cổ quái, là giảng viên, biểu hiện từ đầu đến cuối của Lâm Linh vô cùng thanh cao. Nhưng bây giờ cô ta vì một kế hoạch hư vô mờ mịt, lại cam tâm tình nguyện nói ra lời như vậy... Thượng Ất nghĩ một lát, sau đó nói với giọng lạnh nhạt: "Đã như vậy, cô qua đây ghé lên đùi của tôi đi, cô biết tôi đang nói cái gì rồi chứ?"
"Cái này... Được, được, Lâm Linh tôi nói được thì làm được. Tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh, nhưng mong cũng phải hứa giúp tôi..."
"Được, đừng nhiều lời nữa, chỉ cần tôi thấy dễ chịu tự nhiên sẽ giúp cô, nhanh bò qua đây đi."
Thượng Ất không kiên nhẫn ngắt lời Lâm Linh, thuận tay móc một vật từ trong ba lô ra. Lúc này, Lâm Linh đã bò đến, hai cái tay ngọc thon thon run rẩy sờ về phía giữa hai đùi Thượng Ất.
"Dùng miệng! Đừng nói vói tôi là cô không biết." Thượng Ất nói với giọng lạnh lùng, biểu tình của Lâm Linh lập tức ngưng trọng, hai má đỏ bừng như táo chín, trong miệng vang lên tiếng trả lời đắng chát: "Vâng! Tôi biết, nhưng mong anh nhất định phải giúp tôi tiêu diệt... A! Ặc ặc ặc!"
Lâm Linh đang nói chuyện, nhưng không ngờ một lực thô bạo truyền đến, bàn tay to lớn của Thượng Ất vô tình nắm lấy mái tóc cô ta, sau đó đột nhiên nhấn xuống một cái, lập tức một vật lớn bằng cánh tay em bé nhét vào miệng Lâm Linh, sau đó nước mắt, nước mũi của Lâm Linh cùng nhau chảy xuống.