Sau khi làm mất Mặt Nạ Vua Chuột, Thượng Ất cảm thấy hắn càng ngày càng không may. Đây không phải là tác dụng tâm lý, đại não của Thượng Ất đã trải qua nhiều lần cường hóa, có thể dễ dàng phân biệt được sự khác nhau giữa tỉ lệ hiện thực và ý thức chủ quan. Nhưng càng như vậy, Thượng Ất càng uể oải, bởi vì hắn không chú ý đến, kỳ thật Mặt Nạ Vua Chuột quý nhất không phải là tăng cường ngũ giác, mở ra dị năng nhận biết, mà nó có thể mang đến vận may cho người đeo.
Vận may thứ này rất huyền ảo, nhưng trên thực tế cũng có thể từ góc độ khoa học tiến hành giải thích.
Một người dù làm chuyện gì hoặc khi có quyết định gì, đại bộ phận đều trải qua phán đoán và suy nghĩ, cuối cùng mới đưa ra hành động quyết định, giống như một người gặp phải hai con đường, trong đó một con đường bình yên vô sự, còn con đường khác lại vô cùng nguy hiểm, bây giờ nếu như người ở trong cuộc không cân nhắc gì chọn bừa một con đường, lúc này vận khi lại có tác dụng quan trọng.
Nhưng có rất ít người nghĩ đến, cho dù chọn bừa, dù lựa chọn có nhanh đến mấy, đại não cũng tiến hành cân nhắc trong thời gian rất ngắn. Như vậy, người ở trong cuộc khi trúng chọn con đường may mắn, rốt cuộc đại não hắn đã cân nhắc cái gì, hoặc xuất hiện biến hóa như thế nào?
Mặt Nạ Vua Chuột có loại ma lực thần kỳ, thông qua kích thích vào nơi thần bí ở trong đại não, từ đó giúp người đeo khi đối mặt với lựa chọn, luôn luôn may mắn chọn được đường sống. Đây cũng là nguyên nhân Thượng Ất đi đến đây, chưa hề gặp phải khảo nghiệm sinh tử.
Đáng tiếc... Thượng Ất đã làm mất Mặt Nạ Vua Chuột, cũng ném đi vận may biến thái từ trước đến nay. Bởi vậy, dù Thượng Ất có lựa chọn cẩn thận phương hướng như thế nào, đồng thời còn cố tránh đi tất cả những dấu vết liên quan đến Xuyên Sơn Giáp Biến Dị, nhưng vận xui của hắn lại dẫn hắn đến trước mặt con quái vật xấu xí này, hai bên chạm mặt ở đối diện.
"Bố mày, mày đuổi theo tao làm gì, tên Kim Lộ kia rõ ràng đi hướng khác cơ mà, sao mày không đi cắn gã." Vừa chạy, Thượng Ất vừa quay đầu nhìn lại với vẻ tức giận, chỉ trông thấy Kim Lộ vết thương chống chất đang chạy về phía bên kia, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng tối.
"Đáng chết, đáng chết! Khi nào mình mới không xui xẻo như vậy... Chờ một chút, phía trước là cái gì? Bà mẹ nó!"
Đang lao nhanh về phía trước, Thượng Ất đột nhiên dừng bước nhìn dơi khổng lồ bay đầy trời với vẻ ngơ ngác. Thượng Ất và Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đến, hiển nhiên khiến đám dơi này rất bất mãn, bọn chúng tụ lại với nhau ở trên không, dần dần tụ tập thành một hình tròn to lớn ở trên đỉnh đầu Thượng Ất, mùi hôi chỉ có mỗi dơi mới có tràn ngập không gian nhỏ hẹp này.
Đại chiến, hết sức căng thẳng! Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc!
Khi Thượng Ất đang do dự muốn rút đao liều mạng hay không, đột nhiên một giọng nữ vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ vang lên: "Đại ma vương, nhanh đến bên này."
"Đại Duyệt? Hoa Ny?"
Thượng Ất nhìn hai người đang vẫy tay cách đó không xa với vẻ kinh ngạc, lập tức trong lòng do dự. Bây giờ, Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đang ở sau lưng, một khi hắn đi qua trong lúc vô tình đưa chỗ đặt chân của hai cô bé vào trong nguy hiểm.
"Không được, không thể đến bên kia. A, cái gì thế, trong tay Đại Duyệt cầm cái gì thế? Ha ha, Mặt Nạ Vua Chuột! Không ngờ Mặt Nạ Vua Chuột lại bị cô bé nhặt được. Quá tốt rồi, lần này bố không sợ nữa rồi."
Trong lòng Thượng Ất trở nên kích động không thôi, không ai hiểu rõ ý nghĩa của Mặt Nạ Vua Chuột hơn hắn. Đối với Thượng Ất, Mặt Nạ Vua Chuột không chỉ đại biểu cho thực lực tăng lên, càng quan trọng hơn chính là có thể tìm về lòng tin dần dần mất đi của hắn. Chỉ có Mặt Nạ Vua Chuột, Thượng Ất phán đoán mới không bó tay bó chân, mới có lòng tin tử chiến với quái vật khổng lồ này.
"Đại Duyệt, nhanh ném mặt nạ cho tôi! Nhanh!"
Toàn lực lao thẳng về phía trước, thân thể Thượng Ất giống như một tia sét, nhưng Xuyên Sơn Giáp Biến Dị ở sau lưng hắn đã đến gần năm mét, trên bầu trời, vô số dơi khổng lồ biến dị cũng kêu lên những tiếng chói tay, rồi lao đến trong nháy mắt.
"Đại ma vương bắt lấy... Chờ đã, anh là...?
Trong bóng tối, Đại Duyệt giơ Mặt Nạ Vua Chuột lên cao, không ngờ chạm mặt lại là một khuôn mặt quen thuộc. Đây chính là khuôn mặt đã xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của cô, mắt to nhìn xa trông rộng, sóng mũi thẳng tắp và bờ môi vĩnh viễn mang theo vẻ quật cường... Đây không phải là thầy Thượng Ất cô ngày nhớ đêm mong hay sao? Nhưng sao có thế?"
"Đại Duyệt, em còn đừng ngây ra đó làm gì, nhanh ném mặt nạ cho tôi, chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này ngay lập tức."
Thượng Ất hô lớn, hoàn toàn không chú đến vẻ phức tạp ở trong ánh mắt Đại Duyệt, khi Đại Duyệt đang ngây người, Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đã bò đến phía sau Thượng Ất, duỗi lưỡi dài đỏ tươi như máu tấn công Thượng Ất liên tục.
Quá hung tán, quá kinh khủng!
Thượng Ất ra sức lăn lộn ở trên mặt đất, lăn qua lăn lại, tốc độ tấn công của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đã vượt qua khả năng quan sát của Thượng Ất, Thượng Ất chỉ có thể trốn tránh chật vật theo bản năng. Dù như thế, Thượng Ất cũng không tránh được hết công kích của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị. Xương ngực vỡ vụn và đau đớn khiến thân thể hắn chần chờ một chút, trong chốc lát hắn chỉ cảm thấy giống như bị một con mãng xà quất trúng, vang lên tiếng bịch rồi miệng phun ra máu tươi.
"Khốn nạn, nhanh ném chiếc Mặt Nạ Vua Chuột đáng chết ấy cho tôi, con nhóc chết tiệt kia còn ngây ra đó làm gì." Thượng Ất hét lớn, Đại Duyệt đột nhiên giật mình, tranh thủ ném Mặt Nạ Vua Chuột cho Thượng Ất, đồng thời trong miệng không ngững lặp lại câu sau cùng của Thượng Ất... Con nhóc chết tiệt kia còn ngây ra đó làm gì... Lúc đi học, thầy Thượng Ất luôn thích dùng giọng này phê bình người khác.
"Mẹ kiếp, bắt nạt bố này, bây giờ tao muốn... Chạy!" Thượng Ất lập tức đeo Mặt Nạ Vua Chuột lên, sau đó thu lại Ánh Đao May Mắn. Đồ chơi này quá tốn năng lượng, bây giờ đã có sức mạnh của Mặt Nạ Vua Chuột tăng lên, Thượng Ất miễn cưỡng có thể thấy rõ đường, lập tức nắm lấy tay Đại Duyệt xoay người chạy không chút do dự.
"Mang theo bọn tôi với, van anh."
Trước mặt Thượng Ất, Dư Khánh và một sinh viên nữ khác may mắn còn sống ngăn lại Thượng Ất, Lâm Linh ở sau lưng hai người bọn họ nhìn Thượng Ất với vẻ phức tạp, bờ môi đỏ sắp cắn ra máu, nhưng từ đầu đến cuối không cầu khẩn Thượng Ất giống như sinh viên.
"Cút! Đừng ngăn đường tao, mấy đứa rác rưởc như chúng mày vừa vặn lưu lại cho quái vật này đi."
Thượng Ất đẩy Dư Khánh ra với vẻ thô bạo, hết lần này đến lần khác lưỡi dài của Xuyên Sơn Giáp Biến Dị cuốn đến ngay lúc này, động tác Thượng Ất đẩy Dư Khánh ngược lại đã cứu gã, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, lưỡi dài lướt qua Dư Khánh sau đó thuận thế cuốn lấy sinh viên nữ cuối cùng kia.
"Đừng, tôi không muốn chết, mau cứu... A!"
Hét thảm một tiếng, trong bóng tối sinh viên nữ không có động tĩnh gì nữa, thay vào đó là âm thanh nhai nuốt xương cốt rõ ràng, rơi vào trong tai mọi người trở nên vô cùng kinh khủng.
"Hazz, sao phải khổ vậy chứ..." Sắc mặt Đại Duyệt buồn bã, ngày bình thường quan hệ giữa cô và sinh viên nữ này cũng không tốt, nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh trẻ tuổi hoạt bát, lại bị quái vật ăn hết như vậy, thực sự khiến người ta khó mà tiếp nhận.
"Chạy mau, bây giờ tôi đánh không lại quái vật này, nhưng tôi biết ở phía trước có một cái hang chật hẹp, cơ thể khồng lồ của quái vật không tiến vào được.
Thượng Ất lại nhấc chân chạy, có thể hết lần này đến lần khác, đúng lúc này đám dơi khổng lồ đang bay trên không trung đột nhiên phát ra âm thanh chói tai, sau đó vô số bóng đen lao xuống giống như thiên thạch, mục tiêu nhắm ngay Thượng Ất và Xuyên Sơn Giáp Biến Dị ở phía sau hắn.
Ầm ầm, khỏi bụi bay lên xung quanh... Đám người Thượng Ất kinh ngạc phát hiện, mặt đất rắn chắc ban đầu, lại xuất hiện một hố sâu to lớn. Hơn nữa, cuối hố sâu có một đồ vật giống như một trái tim màu đỏ của nhân loại, đang yên lặng nằm trên đài cao... Trên tế đàn!