Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 214: Dơi khổng lồ ở dưới đất




     Bây giờ còn chưa đến lúc, sau khi Lâm Linh trợn mắt nhìn Dư Khánh một chút, tiếp theo dọc theo ánh đèn pin yếu ớt nhìn về phía đối diện. Vừa rồi, khi bọn họ vừa rơi xuống đất, Lâm Linh hình như phát hiện ở đối diện cũng có bóng người lóe lên, cô ta nhất định phải biết rõ ràng đó là ai, dù có ma thật cô ta cũng muốn xem thật kỹ hình dáng của ma sẽ như thế nào.

"Là hai đứa này?"

Khi ánh đèn pin chiếu trúng người Đại Duyệt và Hoa Ny, rốt cuộc Lâm Linh nhịn không được hô lên với giọng ngạc nhiên, cô ta không ngờ Đại Duyệt và Hoa Ny cũng đến đây... Chờ một chút, nơi này là đâu? Vì sao loại cảm giác ngột ngạt không thoải mái kia đột nhiên biến mất?

Lâm Linh giơ tay hướng đèn lên phía trên theo bản năng, sau đó cô ta đột nhiên đặt mông ngồi xuống đất, suýt chút nữa ném đèn pin sang bên cạnh.

Con dơi! Dơi lớn lít nha lít nhít, khoảng mấy vạn con, dơi khổng lồ lớn như khỉ ở trong rừng rậm.

Lúc này, ở trên đỉnh đầu mọi người, hàng nghìn hàng vạn con dơi đang treo ngược không nhúc nhích, đột nhiên mở ra hai mắt giống như đá quý đỏ như máu, bàn chân lóe lên ánh sáng quỷ dị, cái đầu kinh khủng lớn như đầu chó đang đung đưa liên tục.

"Xuỵt!"

Lâm Linh dựng thẳng ngón tay để lên môi, dưới tính huống này cô ta cũng chỉ có thể làm như vậy, trời mới biết nếu như âm thanh lớn chút những con dơi này sẽ như thế nào, nói tóm lại nhất định không thể chọc đám dơi này khiến chúng bay xuống.

"Cô Lâm làm sao thế, sao đột nhiên không nói chuyện?"

Hành động quái dị của Lâm Linh ở trước mắt, khiến Trương Đình hỏi theo bản năng, đồng thời nhấc chân đi về phía Lâm Linh, hình như muốn đến gần chút nhìn cho rõ.

"Đứng lại, không được di chuyển."

Lâm Linh ra sức khoát tay cảnh báo Trương Đình đừng lên tiếng, lúc này ở trên đỉnh đầu đâu đâu cũng có âm thanh ma sát của cánh dơi, hành động này của Trương Đình vô cùng nguy hiểm, không chỉ cô ta có thể mất mạng bất cứ lúc nào mà càng đưa mọi người vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Nhưng rất đáng tiếc, Trương Đình không hiểu được động tác tay của Lâm Linh. Trong bóng tối, Trương Đình nhìn xung quanh với vẻ nghi hoặc, đột nhiên nhấc chân đi về phía Lâm Linh, trong miệng còn nói lớn: "Cô Lâm, cô làm sao thế? Nơi này trống trải như vậy, chắc không có nguy... A!"

Trương Đình phát ra tiếng thét chói tay, đau đớn kịch liệt từ hai vai truyền đến, hai móng vuốt nhỏ vừa sắc bèn đâm xuyên qua vai cô ta trong nháy mắt, giống như đâm xuyên qua đậu phụ, đốt xương màu trắng ở bên trong còn lòi ra ngoài, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

"Có quái vật! Mọi người chạy mau!"

Nhìn thấy bóng đen ở trên đỉnh đầu lao về phía mọi người, Dư Khánh nhanh chân chạy trước, nhưng trong lúc bối rối gã không phân rõ phương hướng, cộng thêm tiếng bước chân quá lớn dẫn đến bốn năm bóng đen cùng một chỗ lao về phía gã. Thấy cảnh này, Dư Khánh vô cùng hoảng sợ, gã liều mạng chạy về phía mọi người đồng thời giơ thi thể Thạch Văn Quyên ngăn ở trên đầu. Trong chốc lát, chỉ nghe thấy âm thanh bịch bịch vang lên, Dư Khánh cảm thấy hai tay nhẹ đi, thi thể Thạch Văn Quyên nặng hơn năm mươi cân đã bị dơi khổng lồ chụp lên không trung, sau đó mấy bóng đen khác bay đến xé thành vô số khối vụn.

"Khốn nạn, rõ ràng cô đã bảo em đừng có lộn xôn, lần này tất cả mọi người đều xong đời."

Lâm Linh nằm im dưới mặt đất không dám cử động chút nào dù là nhỏ nhất, những con dơi này quanh năm sống trong bóng đêm, hai mắt đã thoái hóa, hoàn toàn dựa vào thính giác và sóng âm đặc biệt để xác định vị trí mọi người. Nói cách khác, bây giờ ai chạy càng nhanh sẽ chết càng nhanh, chỉ có thể nằm sấp giả chết mới có thể tránh được đám động vật kinh khủng này.

"Đại Duyệt, chúng ta làm gì bây giờ? Trốn ở chỗ này sớm hay muộn cũng bị đám dơi này phát hiện."

Trong bóng tối, Hoa Ny run rẩy dựa sát vào người Đại Duyệt, xung quanh đều là âm thanh vỗ cánh quái dị, nhưng từ đầu đến cuối cô không thấy rõ hình dạng của con dơi. Nơi này quá tối, ánh sáng duy nhất chính là đèn pin ở trong tay Lâm Linh, đáng tiếc cũng bị Lâm Linh đè chặt ở dưới người nên thấy không rõ.

"Mình cũng không biết bây giờ nên làm gì... Nơi này quá cổ quái, Hoa Ny, cậu có cảm thấy đất ở dưới chân chúng ta vô cùng cứng rắn hay không, nó giống như từng viên gạch xanh." Đại Duyệt khẽ nói, đồng thơi hai tay vuốt ve mặt đất ở dưới chân.

Quả nhiên, ở dưới chân hai cô, từng viên từng viên gạch xanh dài mảnh được xếp chặt vào nhau, hơn nữa trừ chút rêu ở bên ngoài, mặt ngoài của những gạch xanh này không có thực vật gì sinh trưởng, đặc biệt khe hở giữa các viên gạch vô cùng bóng loáng, nếu như không phải Đại Duyệt cẩn thận có lẽ sẽ tưởng rằng đây là một tảng đá lớn.

"Đúng nhỉ, quả nhiên có gạch xanh... Đại Duyệt, cậu nói có phải chúng ta rơi xuống mộ cổ ở trong truyền thuyết không? Vừa rồi, khi cô Lâm bật đèn pin lên mình đã nhìn trộm xung quanh, nơi này giống như một nóc nhà hình tròn, giống với mái vòm của quý tộc thời Tiên Tần mà giáo sư Triệu của chuyên ngành chúng ta nhắc đến.

Dù sao cũng là sinh viên ngành kiến trúc, khi Hoa Ny khôi phục tỉnh tảo, chuyên môn của cô không thua bất cứ ai ở nơi này. Nếu như bây giờ có người bật đèn pin lên nhìn xung quanh, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện nơi này giống như miêu tả của cô, toàn bộ mặt đất có kiến trúc mái vòm hơi nhô ra, giống với kết cấu của mộ cổ thời Tiên Tần ở trong truyền thuyết.

"Thế phải làm thế nào? Bây giờ chúng ta đã bị nhốt lại, cậu còn rảnh đi khai quật mộ cổ hả?" Đại Duyệt thở dài một hơi, ngón tay vuốt nhẹ Mặt Nạ Vua Chuột, trong lòng âm thầm cảm khái: "Nếu như đại ma vương ở đây thì tốt biết bao, hắn tỉnh táo và bình tĩnh như vậy, nhất định có thể mang mọi người đi ra ngoài... A."

Đại Duyệt đang thở dài, đột nhiên bên Lâm Linh vang lên tiếng kêu thảm.

Lại là Trương Đình, vừa rồi cô ta bị móng vuốt sắc bén làm bị thương bả vai, lại vô cùng may mắn không bị kéo lên không trung ăn hết. Nhưng khi cô ta lộn nhào đến sau một tảng đá, rất nhiều máu tươi chảy ra, cô ta chỉ có thể ra sức che lấy vết thương, lại phát hiện vết thương trong lúc vô tình, đã bị một thứ gì đó giống như viên keo màu xám đen bao lại, khi cô ta không chú ý đang chậm rãi hút lấy máu tươi.

Cứ như vậy, Trương Đình không thể khống chế được sợ hãi và tuyệt vọng, cô ta ra sức kéo viên keo màu xám đen ở trên người, lại không chú ý đến mấy chục bóng đen từ trên cao lao về phía cô ta với tốc độ rất nhanh.

"Ực!" Một ngụm máu tươi phun ra, Trương Đình nắm chặt lấy móng vuốt sắc bén nhô ra ở ngực theo bản năng. Ở giữa móng vuốt sắc bén, một trái tim màu đỏ còn đang ngoan cường nhảy lên bình bịch.

Nhìn thấy trái tim của cô ta, Trương Đình giật giật, hình như muốn nói điều gì đó, cuối cùng cơ thể nghiêng sang một bên, bị bóng đen chen chúc lao đến xé thành vô số khối thịt ở trong nháy mắt.

"Lại chết mội người nữa, trời ạ... Nếu như đây là một cơn ác mộng, hãy cho tôi tỉnh dậy sớm một chút."

Đại Duyệt lòng như tro nguội, cô biết nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả bọn họ sẽ chết ở đây. Nhưng chuyện ngoài ý muốn sỡ dĩ gọi là ngoài ý muốn, cũng bởi vì nó là chuyện không chắc chắn và nằm ngoài dự liệu.

Khi Đại Duyệt đang tuyệt vọng, dưới một vầng sáng màu lam, một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện... Là đại ma vương! Đại ma vương còn sống, hắn đến cứu cô.

Trong lòng Đại Duyệt vui vẻ, cô không ngờ Thượng Ất lại đuổi đến ở giây phút ngàn cân treo sợi tóc thế này, trong chốc lát một dòng nước ấm xông lên đầu, cô chuẩn bị đứng dậy chạy về phía Thượng Ất theo bản năng, nhưng đột nhiên khuôn mặt cô hiện lên vẻ sửng sốt, một cảm giác kỳ lạ bao phủ lấy cơ thể cô.

Cô nghĩ nhiều rồi... Đại ma vương không phải đến cứu cô... Hắn... Hắn cũng đang liều mạng chạy trốn.

Ở phía sau Thượng Ất, một thân thể khổng lồ đang lao đến, ven đường bụi đất tung bay, cho dù một đống đất cao bằng nửa người ở trước mặt nó cũng không ngăn cản được giây nào.

Xuyên Sơn Giáp Biến Dị! Xuyên Sơn Giáp Biến Dị đang điên cuồng truy kích Thượng Ất.