Hoa Ny thề đời này cô chưa bao giờ sợ hãi như vậy, cơ thể cô cứng ngắc, từ cổ trở xuống không cử động được.
Sợ hãi khiến tuyến thượng thận của Hoa Ny tiết ra nội tiết tố do căng thẳng, nội tiết tố do căng thẳng do tuyến thượng thận tiết ra vẫn tăng lên như cũ, đồng thời hệ thần kinh trung ương của cô không bị khống chế lập tức bị kích thích, nhịp tim cũng tăng lên rất nhanh, hô hấp càng sâu hơn, lượng đường trong máu tăng lên trong thời gian ngắn... Nói tóm lại, quá sợ hãi khiến cơ thể Hoa Ny sinh ra các phản ứng kịch liệt, ở trong y học loại phản ứng này nếu như tiếp tục kéo dài không bị khống chế, Hoa Ny có thể có khả năng tử vong trong vòng ba phút do nhịp tim tăng quá nhanh, cũng chính là bị hù chết theo cách gọi của dân gian.
Nhưng cuối cùng Hoa Ny cũng không bị hù chết, giây phút cuối cùng Đại Duyệt đã chạy đến, bàn tay ấm áp lập tức ôm lấy cơ thể Hoa Ny, cuối cùng Hoa Ny cũng từ trạng thái chết giả khôi phục lại.
Kết quả là trong hố sâu đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, Đại Duyệt thề, cô chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào điên cuồng như vậy, điều cô có thể làm là vừa bịt lỗ tai, vừa liên tục an ủi Hoa Ny tinh thần bị sụp đổ.
"Có ma! Đại Duyệt, nơi này có ma. Vừa rồi, con ma đó đã bắt lấy tay mình, bạn sờ tay mình xem, bây giờ còn lạnh buốt đó, híc híc híc."
Hoa Ny ghé vào ngực Đại Duyệt khóc nghẹn ngào, chẳng mấy chốc nước mắt đã làm ướt áo ngực Đại Duyệt, khiến cơ thể Đại Duyệt khô nóng, sau đó cô hét lên với giọng nghiêm nghị: "Đừng khóc nữa, làm gì có ma, nếu có ma, bạn còn sống để khóc ở đây không?"
"Nhưng vừa rồi mình cầm phải tay của người chết thật đấy... Đại Duyệt! Bạn... Có phải bạn đang ôm vai mình không?" Khi Hoa Ny đang nói chuyện, đột nhiên bả vai truyền đến cảm giác lạnh buốt, lập tức từng cơn tê dại xuất hiện, giống như có người đang dùng ngón tay cào bờ vai cô.
"Không, bạn mới hét to như vậy, mình bịt kín lỗ tai còn không kịp. Này, đây là tay của mình, đừng sợ mình cầm tay bạn ngay đây." Hoa Ny nói xong, duỗi hai cánh tay ra nắm chặt lấy tay Hoa Ny, nhưng không ngờ cơ thể Hoa Ny đột nhiên run rẩy kịch liệt, tiếng răng va vào nhau cách cách vang lên, cơ thể run lên cầm cập giống như đang ở trong hầm băng: "Đại... Đại Duyệt, sau lưng mình có cái gì... Có cái gì đó đang cào mình, bạn nói trên đời này không có ma, thế cái thứ ở trên lưng mình là cái gì vậy?"
"Hoa Ny! Bạn nói bậy bạ gì đó, ở đây chỉ có mình và bạn, làm gì có ai dùng tay cào bạn... Mẹ ơi, đây là cái quái gì... Không... Không thể, Hoa Ny, trên lưng bạn có một bàn tay thật."
Đại Duyệt đột nhiên rút tay lại, thấy có một bàn tay lạnh như băng đang nắm chặt lấy tay cô, dù cô cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể rút ra.
"Đại Duyệt... Mình van cậu đừng làm mình sợ, mình không chịu nổi nữa rồi... A, sao... Sao lại có một cái tay đang sờ lưng mình? Trời ạ, mình muốn đi khỏi nơi này, mình không muốn bị ma ăn mất."
"Hoa Ny, bạn đừng có chạy, chờ mình... A, đồ quỷ mau biến khỏi tao, Hoa Ny cậu chờ mình với."
Trong bóng tối, Đại Duyệt và Hoa Ny ra sức chạy nhanh về phía trước, nhưng hai bàn tay kinh khủng kia vẫn theo sát ở phía sau, thậm chí còn đang di chuyển lên cổ hai cô, sau đó di chuyển lên mặt.
Nhưng đúng lúc này, hình như đã đến điểm cuối của hang động, hai cô giống như hai viên đạn, hoảng hốt một trước một sau đâm thẳng vào vách hang. Ngay sau đó, khi hai cô chưa kịp phản ứng, đột nhiên vách hang nứt ra một lỗ lớn hình vòng cung. Trong lúc bối rối, hai cô chỉ kịp kéo tay nhau, chạy vào trong đó, dọc theo một sườn dốc rồi lăn xuống dưới.
Cùng lúc đó, trên vách hang khác của sườn dốc đột nhiên vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất. Sau đó, Lâm Linh, Dư Khánh, Thạch Văn Quyên và hai sinh viên khác cũng từ các phương hướng khác nhau, lăn xuống chỗ đất trống ở dưới sườn dốc, bụi mù bay lên, sau đó nằm rên rỉ dưới đất.
"Bà mẹ nó, rốt cuộc bố ăn phải cái gì, sao ngay cả ma mà cũng gặp phải?"
Dư Khánh vỗ mông đứng lên, nhìn lỗ thủng ở trên đỉnh đầu với vẻ sợ hãi. Gã rơi xuống chính là ở đó, gã hoảng hốt chạy bừa tránh ma trơi bay ở trên không trung nên mới ngã xuống chỗ này. Nhưng lúc này, giọng nói của Thạch Văn Quyên vang lên ở bên khác của sườn dốc, trong giọng nói mang theo giọng nghẹn ngào: "Chân em đau quá... Cô Lâm, mau giúp em với, em không muốn bị mấy con ma kia ăn mất."
"Thạch Văn Quyên, em bình tĩnh một chút, trên đời này làm gì có ma, đừng tự dọa mình nữa. Vừa rồi, nếu không phải mấy em hoảng hốt, sao chúng ta lại rới xuống đây." Dù sao, Lâm Linh là người trưởng thành, hơn nữa còn là giáo viên lâu năm của Học viện Kiến Trúc, lúc trẻ cô ta cũng xuống mộ cổ tham quan học tập nhiều lần, lá gan không phải mấy sinh viên trẻ tuổi này có thể so sánh, lập tức ngăn Thạch Văn Quyên nói tiếp.
"Nhưng cô Lâm, rõ ràng em nhìn thấy có một đám màu đen bay ở trên không trung... Trương Đình, vừa rồi bạn cũng nhìn thấy mà, mình không nói láo."
"Đúng thế đó cô Lâm, hai bọn em quả thật nhìn thấy mấy thứ đó... Nếu như bọn chúng không phải ma thì làm gì có sinh vật nào sống lơ lửng giữa không trung như thế?"
"Cô Lâm, cô xem Trương Đình cũng nhìn thấy thứ đó, thật kinh khủng, xong xong, lần này tất cả chúng ta sẽ bị ma ăn hết. Đại Duyệt nói đúng, nhất định là Dư Khánh xúi quẩy dẫn đến mấy thứ không sạch sẽ..."
Trương Đình lại nói.
Thạch Văn Quyên đang hoảng loạn, cô ta hét lớn lên, nhưng không chú ý đến Dư Khánh ở bên khác đang đi qua với khuôn măt nham hiểm, giơ tay nhấc chân không phát ra âm thanh, đột nhiên vỗ một cái vào đầu Thạch Văn Quyên.
"Thạch Văn Quyên, mày nói ai thế? Bố không xúi quẩy, mày... Này, Thạch Văn Quyên, mày sao thế, mày đừng làm tao sợ. Mày... Sao mày chết rồi."
Lúc nãy, Thạch Văn Quyên oán trách Dư Khánh, Dư Khánh vốn định mượn cơ hội này dọa cô ta để báo thú, nhưng gã không ngờ, gã vỗ nhẹ vào đầu Thạch Văn Quyên một cái, lại đánh chết Thạch Văn Quyên... Không đúng, phải nói là hù chết.
Trong đám người, lá gan của Thạch Văn Quyên luôn nhỏ nhất, thần kinh của cô ta đã vô cùng căng thẳng do vừa bị dọa sợ, vừa vặn Dư Khánh lại lặng yên không tiếng động xuất hiện đập vào đầu cô ta một cái, thế là cỏng cỏ đè gục lạc đà đã xuất hiện. Thạch Văn Quyên không chống cự được loại sợ hãi xuất hiện đột nhiên như vậy. Dưới kích thích mạnh, trái tim và não bộ đã dừng hoạt động, cuối cùng lấy phương thức khốn khổ kết thúc một đời.
Thạch Văn Quyên bị dọa chết tươi, mẹ kiếp hơi lúng túng...
Lâm Linh nhìn Dư Khánh với vẻ lạnh lùng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. Trong lòng Lâm Linh vốn không có ấn tượng tốt với sinh viên Dư Khánh này. Tên này dối trá, nịnh bợ, nhát gan lại ái mộ hư vinh, nếu không phải bởi vì cậu ta chủ động lưu lại cùng mọi người tìm kiếm hung vật tuyệt thế, chắc Lâm Linh đã nghĩ cách loại câu ta ra khỏi đội ngũ.