Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 212: Mình đang nắm tay ai?




     "Hoa Ny, cậu nói xem đại ma vương có chết hay không?"

Trong bóng tối, Đại Duyệt và Hoa Ny dựa lưng rúc vào nhau ở trong một ngóc ngách, trên tay cô còn cầm một chiếc mặt nạ màu đen, hình dáng và màu sắc giống như chiếc Mặt Nạ Vua Chuột mà Thượng Ất rơi ra khi rơi xuống.

"Không thể nào... Hắn lợi hại như vậy chắc chắn sẽ không chết. Này Đại Duyệt, tại sao cậu lại gọi hắn là đại ma vương, cậu biết hắn hả?"

Hoa Ny trả lời Đại Duyệt theo bản năng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đám người Lâm Linh tập trung lại ở chỗ rẽ cách đó không xa.

Sau khi nhảy xuống hố sâu, Hoa Ny cho là cô chắc chắn sẽ chết, không ngờ cô và Đại Duyệt lại vô cùng may mắn, chỉ xước xát vài cái ở trên cánh tay và trên đùi mà thôi, cả người không bị thương gì. Sau đó, Lâm Linh mang theo đèn pin nhìn thấy hai cô, khi mọi người đang tiến lên phía trước lại bị một lối rẽ ngăn chặn lối đi. Bây giờ, Lâm Linh đang bàn với những sinh viên khác xem nên đi đường nào.

"Mình... Hẳn không biết hắn... Nhưng lúc ấy gương mặt kia nhìn giống như..."

Ánh mắt Đại Duyệt mê ly, trước mắt hiện lên cảnh nhảy vào hố sâu. Khi đó, Thượng Ất mang theo cô nhảy xuống, lúc ấy Đại Duyệt đang trơ mắt nhìn một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, không chỉ đập trúng mắt hắn, mà mặt nạ ở trên mặt hắn cũng bị cú đập làm rơi ra ngoài, lộ ra gương mặt đẹp trai nhìn quen quen...

Là thầy Thượng Ất? Nhưng thầy Thượng Ất rõ ràng đang ở Thượng Kinh mà, hơn nữa vóc dáng và cơ thể đều không cao lớn như người này.

"Sao lại bảo không quen? Mấy người cô Lâm Linh chắc đến đây đấy. Đại Duyệt, cậu tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính. Dù thế nào đi nữa, chúng ta chạy ra khỏi nơi này mới là quan trọng nhất.

Hoa Ny nói xong bèn đứng dậy, dưới ánh đèn pin yếu ớt, Lâm Linh mang theo mấy sinh viên đi đến.

"Cô và mấy bạn đã bàn xong, hang ở đây quá nhiều, thăm dò từng cái quá tốn thời gian, cho nên chúng ta sẽ chia làm ba tổ, một tổ hai đến ba người phụ trách dò xét một hang, hai đứa có đồng ý không?"

"Cái này..."

Đại Duyệt và Hoa Ny nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ và thê lương... Quả nhiên, cô Lâm Linh và mấy người đó chuẩn bị vứt bỏ hai người. Cái gọi là chia nhau đi dò đường, kỳ thật chính là mượn cớ bỏ rơi hai người mà thôi. Hai con nhóc vừa vô dụng vừa sợ tối như hai cô, không có tác dụng gì đối với mấy người Lâm Linh, mang theo hai cô sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch cứu vớt toàn thế giới của Lâm Linh, có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện này hay sao?

Đại ác ma nói đúng, những người này đều là rác rưởi, là một đám rác rưởi chỉ vì sống sót mà không từ thủ đoạn.

"Dạ được ạ! Cô Lâm, em và Hoa Ny sẽ đi bên này." Nghĩ thông suốt, Đại Duyệt đứng dậy không do dự chút nào, nắm lấy tay Hoa Ny, ngẩng đầu đi về phía hang bên trái: "Hoa Ny, chúng ta đi thôi, yên tâm có mình ở đây, chúng ta sẽ tìm được đường ra."

"Hừ! Cố làm ra vẻ... Trong lòng mày, chắc đã sợ đến chết đấy chứ? Không có đèn pin chiếu sáng, ngay cả phương hướng hai đứa mày còn phân không rõ, con nói khoác tìm được đường ra mà không biết ngượng, tao đều thấy xấu hổ thay cho hay đứa mày.

Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo khó nghe vang lên, sau lưng Lâm Linh, mắt của Dư Khánh híp lại dưới ánh đèn, thỉnh thoảng còn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, trên mặt càng hiện lên vẻ dữ tợn.

Đại Duyệt quay đầu lại nhìn Dư Khánh với ánh mắt xem thường, sau đó buông tay ra ưỡn ngực nói: "Dư Khánh! Tao có tìm được đường ra hay không, cũng không quan hệ gì đến mày? Làm người ít ra cũng phải lương thiện một chút, Đại Duyệt tao tự hỏi chưa bao giờ làm chuyện không có lương tâm. Tao nghĩ ông trời có mắt, nhất định sẽ phù hộ tao và Hoa Ny, còn mày..."

"Tao thì thế nào?" Dư Khánh nhìn chằm chằm Đại Duyệt với vẻ hung tợn, ánh mắt giống như con sói, trong vẻ hung tàn còn mang theo sự tham lam, giống như muốn nuốt chửng Đại Duyệt.

"Ấn đường của mày biến thành màu đen rồi đấy, tử khí quấn thân rồi. Tao cảm thấy dù mày có chọn hang nào đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có con đường chết thôi con, nếu ai đi cùng với mày... Các vị, các vị cố chịu đựng đi."

"Con khốn, mày không được đi, nói rõ xem nào, ai ấn đường biến thành màu đen, tử khí quấn thân, con đĩ mày lăn trở lại cho tao."

Chửi tục thế này, lúc này Dư Khánh rốt cuộc xé toang chiếc mặt nạ cuối cùng. Nhưng hang động này lại âm u kinh khủng, Dư Khánh không dám rời đi quá xa, chỉ có thể vừa mắng, vừa trơ mắt nhìn Đại Duyệt và Hoa Ny rời đi.

"Đại Duyệt! Cậu nhìn thấy ấn đường của Dư Khánh biến thành màu đen thật hả?" Trong bóng tối, Hoa Ny khẩn trương sờ lấy vách hang tiến lên chậm rãi, có ý đồ thông qua phương thức trò chuyển giảm bớt sự sợ hãi ở trong lòng. Đại Duyệt nghe thấy câu hỏi của Hoa Ny thì cười khẽ.

"Đương nhiên là mình nhìn không ra, mình không phải là thầy bói, sao nhìn thấy được ấn đường của gã có đen hay không... Kỳ thật mà nói, ngay cả ấn đường ở đâu mình cũng không rõ, mình chỉ dọa gã thôi, ha ha."

"Dọa gã? Đại Duyệt, cậu đúng là... Hazz, dọa gã thì làm được gì, cuối cùng chúng ta cũng bị đuổi."

"Đương nhiên là có ích, cậu không thấy mặt Dư Khánh tái mét rồi không?" Đại Duyệt nói chuyện thoải mái, đồng thời còn nắm chặt lấy tay Hoa Ny, vừa đi vừa nói: "Hơn nữa, cậu có nhận ra không, khi mình nói Dư Khánh tử khí quấn thân, sắc mặt của mấy người ở bên cạnh gã đều rất khó coi. Nhất là Thạch Văn Quyên, mình chú ý đến chân cô ta hình như cũng đứng không yên, hơn nữa còn có mùi khai nữa. Nếu như mình không đoán sai, sau đó sẽ không có ai đi chung với Dư Khánh, tên này nhất định sẽ bị cô ta lập, xui hơn chỉ có thể dò đường một mình.

"Thật thế hả? Nói như vậy đúng là giải hận, Dư Khánh đáng chết, sao mình không nhìn ra được khuôn mặt thật của gã chứ... Chờ một chút, Đại Duyệt, vừa rồi cậu nói cậu ngửi thấy mùi Thạch Văn Quyên tè ra quần hả, nhưng lúc đó hai đứa mình rõ ràng đứng cách cô ta hơn bốn mét mà, cậu... Sao cậu làm được hay vậy?"

Trong bóng tối, cơ thể Hoa Ny giật một cái, cảm giác lạnh lẽo dọc theo ót đi xuống dưới chân, trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo đã bao phủ toàn thân cô.

Hoa Ny đột nhiên nhận ra chuyện kỳ quái, hai cô đi lâu ở trong bóng tối như vậy, Đại Duyệt chưa bao giờ dừng bước, giống như có thể nhìn rõ thấy rõ đường ở phía trước. Hơn nữa, tay Đại Duyệt... Không biết từ khi nào, cái tay nắm Hoa Ny càng ngày càng lạnh, giống như một cái...

Tay của người chết!

Đột nhiên dừng bước lại, Hoa Ny run rẩy bờ môi nói ra mấy chữ: "Đại Duyệt! Tại sao cậu không nói chuyện, sao tay cậu lại lạnh như vậy... Đại Duyệt, rốt cuộc cậu đang làm gì, nhanh trả lời mình đi, hức hức hức."

Trong giọng nói của Đại Duyệt mang theo giọng nghẹn ngào, cô hận không thể xem đây chỉ là một giấc mơ, mong cô có thể tỉnh lại sớm một chút. Đáng tiếc dù Hoa Ny có ra sức cắn môi như thế nào đi nữa, xung quanh cô vẫn vắng lặng như cũ, lòng bàn tay cô vẫn lạnh lẽo như cũ, giống như đang cầm một khối băng ngàn năm không tan.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng gào quen thuộc vang lên, rơi vào trong tai Hoa Ny giống như nhạc tiên. Là giọng của Đại Duyệt, cách xa chỗ này mấy mét, Đại Duyệt có giọng nói trong veo đặc biệt đang từ xa đến, nhanh chóng đến gần.

"Đại Duyệt, mình ở đây... Đợi đã, vậy mình đang nắm tay ai?"

Đầu Hoa Ny nổ đoàng một cái, nếu như giọng ở xa là Đại Duyệt phát ra, vậy bây giờ cô đang nắm cái gì?