Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 159: Đầu Đất Kỳ Dị




     Thuốc nổ C4 siêu mạnh sức nổ lên đến 8000m/s, về mặt lý luận chỉ cần 2kg là có thể trong vòng nửa giây tiêu diệt tất cả sinh vật trong phạm vi 1km. Đương nhiên muốn đạt hiệu quả phá hoại tốt nhất về mặt lý luận thì người sử dụng phải điều chỉnh hình dạng, góc độ nổ khi cài thuốc nổ C4.

Trong tay Hoàng Long chỉ có 2kg C4, vì tránh cho hiệu quả nổ không tốt nên lần này chỉ kích phát một nửa, tức là 1kg C4. Khi Hoàng Long hét lớn mọi người ngồi xuống, xung lực mạnh lấy chính giữa đàn chuột làm điểm cơ sở nổ tung ra, sau đó mọi người cảm thấy đất rung núi chuyển, hai lỗ tai đau nhói sau đó bị điếc.

Biến mất, tất cả đều biến mất!

Bụi cỏ rậm rạp, cây cối cao, tạp vật chất đống hai bên bờ sông, trong khoảnh khắc tất cả sự vật dưới đất bên sông đều biến mất, bờ đê đá cẩm rắn chắc cũng nứt khe lớn.

Thân cây, cỏ dại, xác chuột to nổi trên sông bị nước sông cuốn nhanh về phía lỗ hổng bờ sông, thường có bong bóng cá màu trắng nổi trên mặt nước, hiển nhiên dư ba vụ nổ làm chết nhiều cá ăn thịt người thoái hóa trong sông.

Chuột thoái hóa to đâu?

Mọi người run lẩy bẩy bò dậy, trong tầm nhìn không thấy bóng dáng con chuột nào, nhưng khi nhìn xa hơn, trong lùm cỏ ngoài phạm vi dư ba thuốc nổ C4 thì các cặp mắt đỏ kinh khủng và hung hãn biểu minh còn mấy ngàn con chuột thoái hóa to may mắn thoát nạn. Giờ phút này chúng tràn đầy sợ hãi vận dụng bộ não đơn giản phỏng đoán chuyện vừa xảy ra.

Mập Mạp Hoa Đa Tình vùng vẫy bò dậy, phun đất bùn trong miệng ra:

“Phi phi! Béo gia suýt bị nổ chết! Tôi đã nói việc làm hôm nay rất nguy hiểm mà, mạng nhỏ suýt về với ông bà!”

Trong vụ nổ vừa rồi Mập Mạp núp sau đám người, nhưng uy lực vụ nổ quá mạnh, gã xui xẻo bị đống bùn đen đập trúng, khuôn mặt mập vệt đen vệt trắng, trông như gấu mèo trắng đen, rất buồn cười.

Điền Ba không kịp phủi nước bùn dính trên người, lo âu chỉ huy mọi người tiếp tục chiến đấu:

“Mọi người không sao chứ? Mau đứng dậy, đám chuột này chưa chết hết, chuẩn bị cuộc chiến cuối cùng!”

Không ngờ Thượng Ất phất tay ra hiệu mọi người đừng hoảng hốt, ngữ điệu chắc chắn nói:

“Không cần căng thẳng, chúng nó sẽ không xông lên nữa.”

Mọi người khó hiểu hỏi:

“Không xông lên nữa? Đại ca Thượng Ất, trong bụi cỏ còn ít nhất mấy ngàn con chuột to, làm sao anh biết chắc chúng nó không tiếp tục tấn công chúng ta?”

Thượng Ất nhẹ gật đầu rồi lại lắc đầu, ngữ điệu nghiêm túc nói:

“Cảm giác, tôi chỉ có thể nói đây là cảm giác. Nói ra có lẽ mấy người không tin nhưng vừa rồi tôi thật sự cảm giác dao động năng lượng đặc biệt từ vua chuột trắng, năng lượng đó nói cho tôi biết chuột thoái hóa to không e ngại cái chết nhưng nó sẽ không để các con dân chịu chết uổng công. Hình như nó muốn . . . đấu một mình với tôi.”

Mọi người sửng sốt nhìn Thượng Ất, không biết nên nói cái gì:

“Sóng năng lượng của vua chuột trắng? Đấu một mình với anh? Anh có thể nhận sóng năng lượng từ vua chuột trắng? Và bị nó yêu cầu đấu một mình?”

Bọn họ có nghe các loại sóng như sóng âm, sóng nước, sóng điện từ, nhưng chưa từng nghe về sóng năng lượng sinh vật. Thượng Ất còn nói vô hình đột nhiên có loại năng lực này, nghe rất vớ vẩn.

“Khổng phải tôi chủ động nhận, tôi cũng như mấy người không có năng lực nhận sóng từ sinh vật khác. Là vua chuột trắng, nó dùng cách đặc biệt trực tiếp truyền sóng năng lượng vào não của tôi.”

Lời nói của Thượng Ất làm đám người lại chìm trong im lặng, hiện tượng vượt phạm trù khoa sinh vật này rất khó để bọn họ giải thích rõ, chỉ biết ngạc nhiên nghe Thượng Ất miêu tả, sợ hãi nhìn bốn phía tìm tòi tung tích của vua chuột trắng.

Một con chuột có thể đưa ý thức vào não người, ngẫm lại đã thấy khủng bố.

Lúc này Đỗ Giai Tuệ đứng ra, lên tiếng:

“Thượng Ất, kỳ lạ, tôi nhớ anh từng nói vua chuột trắng giỏi khống chế tinh thần nhưng phải ở gần đối thủ mới được. Những con chuột đã bị nổ chết, trong phạm vi mấy trăm mét không có dấu vết của vua chuột trắng thì nó làm sao tiến vào ý thức của anh?”

Đúng rồi, Đỗ Giai Tuệ nói có lý, không lẽ vua chuột trắng khủng bố đến mức cách mấy trăm mét vẫn có thể xâm nhập ý thức con người, ảnh hưởng tư duy của đối thủ?

Nhưng nếu vua chuột trắng giỏi như vậy thì nó cần gì xua đàn chuột hứng lấy viên đạn xông lên cầu đá làm chi? Nó trực tiếp khống chế ý thức của bất cứ ai ở đây rồi ra lệnh người đó phản chiến giữa trận, bắn đại vài phát súng là chiến đấu đã chấm dứt.

Kỳ lạ, có gì đó kỳ kỳ.

Tưởng tượng khả năng khủng bố kia, mọi người cùng giơ súng cảnh giác nhìn bốn phía. Một số người nhát gan lặng lẽ lùi về biệt thự như sợ vua chuột trắng đột nhiên xông lên khống chế mình.

Thượng Ất vung tay lên an ủi nỗi lòng hoảng loạn của mọi người, nói:

“Vua chuột trắng không ở đây, mọi người đừng hoảng hốt. Nhưng Đỗ Giai Tuệ nói đúng, tuy thân thể vua chuột trắng không ở đây nhưng nó để lại một thứ, thứ đó truyền cơn giận, yêu cầu đấu một mình của nó. Thứ ấy chính là . . .”

Thượng Ất quay đầu liếc Hoàng Long một cái, gã sửng sốt sau đó hiểu ý gật đầu, xách một bóng dáng nhỏ bé từ sau biệt thự ra.

“Đầu Đất? Sao là nó?”

“A, đúng là Đầu Đất, thằng nhóc này có quan hệ gì với vua chuột trắng?”

“Đúng rồi, thằng nhóc này suốt ngày ngơ ngẩn, gặp ai cũng kêu papa, không lẽ nó là vua chuột trắng biến ra?”

“Vớ vẩn, mày tưởng là yêu quái trong Tây Du Ký có thể biến thành hình người chắc? Hơn nữa có biến hình cũng nên là anh đẹp trai, ai đi chọn biến thành đứa ngốc?”

Thượng Ất chậm rãi bước lại gần Đầu Đất, trong khi mọi người bàn tán xôn xao, mặc sức tưởng tượng trên mây.

Trần Phóng ôm Thượng Nhạc Nhạc đứng nhìn, mắt tràn ngập lo lắng:

“Thượng Ất . . . chắc anh ấy sẽ không tổn thương đứa bé này chứ?”

Thượng Ất bình tĩnh nói, đôi mắt sáng như sao nhìn Đầu Đất chằm chằm:

“Đầu Đất hãy nghe chú nói, bên bè da có kẹo rất ngon, con đi chỗ đó chờ chú.”

Đầu Đất cười khờ:

“Chú, papa, Đầu Đất thích ăn kẹo, kẹo ngon, ăn!”

Môi Đầu Đất treo nụ cười ngây thơ nắm tay Thượng Ất đi về phía bè da.

Mọi người che miệng:

“Thượng Ất, trong sông có . . .!”

Bọn họ biết Đầu Đất sắp đối mặt cái gì. Bè da mỏng, thủng một lỗ là sẽ chìm vào sông ngay, Đầu Đất rớt xuống sông xác suất sống sót bằng không.

Thượng Ất đè Đầu Đất ngồi xuống trước hòm kẹo, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt nó:

“Đầu Đất, nghe chú nói đây, Tiểu Bạch làm sai, chú cần con kêu nó tới đây. Chú bảo đảm con sẽ không bị thương, được chứ Đầu Đất?”

Quả nhiên khi Thượng Ất nhắc hai chữ Tiểu Bạch thì đôi mắt ngơ ngẩn của Đầu Đất bắn ra tia sáng trí tuệ.

Đầu Đất hai tay cầm kẹo chợt đứng bật dậy, ánh mắt tràn ngập thù hằn lạnh lùng nhìn Thượng Ất, mở miệng nói:

“Con người, các ngươi đều phải . . . chết!”