Thượng Ất nhìn đàn chuột thoái hóa to đông nghẹt ập đến, mắt lóe tia sáng lạnh băng:
“Đúng như dự đoán, đám súc sinh này đã hoàn thành thoái hóa lần thứ hai!”
Như Thượng Ất suy đoán, trong thời gian này đàn chuột thoái hóa lại thoái hóa kinh người, số lượng tăng gần gấp năm lần, về hình thể từng con chuột thoái hóa to hơn, nhìn thoáng qua không thua gì loại mèo nhà trưởng thành.
Trong một tuần ngắn ngủi đàn chuột thoái hóa lại thoái hóa, thành công trở thành sinh vật thoái hóa lần hai trong đầu tiên trong Hoa quốc. Chúng nó mới là tinh nhuệ thật sự dưới tay vua chuột trắng, là bộ đội mạnh nhất bị xua đi vây công Thượng Ất. Những chuột thoái hóa bình thường đã bị đốt chết chỉ là già yếu bệnh tàn thất bại trong đàn chuột thoái hóa lần thứ hai, là vật hy sinh bị vua chuột trắng lợi dụng tiêu hao đạn dược của kẻ thù.
Thượng Ất thầm nghĩ:
“Vua chuột trắng, không uổng là sinh vật cấp vương, đã có thể dùng sức mình, không cần sóng từ của hành tinh X phát xạ cũng thúc giục nguyên tộc quần thoái hóa lần thứ hai. Tao không thể tha cho mày!”
Thượng Ất bỗng lùi về gần biệt thự, nhường vị trí chỉ huy cho Điền Ba. Vị đội trưởng điệp viên cũ này dứt khoát vung tay, hai súng máy hạng nặng, ba súng máy hạng nhẹ, hai đạn tên lửa gác vai lập tức chĩa vào đàn chuột.
Giọng Điền Ba khàn khàn mà mạnh mẽ như trống trận trong chiến tranh quất mạnh vào tim từng đội viên:
“Các người nghe đây! Tôi biết các người không quen thuộc những vũ khí này, nhiều người lần đầu tiên chạm vào súng ống như vậy. Nhưng không sao, các người chỉ cần chĩa họng súng thẳng tới trước, bấm mạnh cò súng là được! Mọi người yên tâm, miễn chúng ta không lùi thì đám chuột thối chết tiệt này vĩnh viễn không thể xông lên! Được rồi, giờ hãy nghe mệnh lệnh của tôi, nhét đạn vào, vì quê hương, vì bạn bè, vì người nhà của chúng ta, bắn!”
Đàn chuột rậm rạp mang đến khủng hoảng cho đoàn người bị tiếng rống của Điền Ba xua tan bớt.
Mỗi người biết rõ trận chiến hôm nay khác với lúc đối kháng dân lang thang, nếu thua thì sẽ chết không có chỗ chôn. Bởi vậy khoảnh khắc Điền Ba ra lệnh công kích, từng đội viên cố gắng kéo cò súng nhanh hết mức. Có mấy đội viên trẻ vì quá căng thẳng không nhận ra đã bắn sạch đạn trong băng đạn, chỉ biết liều mạng kéo cò.
Đoàng đoàng đoàng!
Tạch tạch tạch tạch!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vô số đầu đạn kim loại bắn về phía chuột thoái hóa to, khi tiếp xúc người chúng nó thì đầu đạn mang theo động năng mạnh mẽ dễ dàng xé rách lớp da cứng rắn, trước khi chuột to phản ứng lại đã bị viên đạn chui sâu vào người, vô tình phá hoại cơ bắp, gân màng, xương cốt, nội tạng, sau 0,1s bắn ra từ phần bên kia thân thể, để lại lỗ đạn to cỡ nắm tay trên người chuột to.
Chết! Chết! Chết!
Uy lực của vũ khí chiến tranh hiện đại hóa bày ra trong khoảnh khắc. Trong truyện miêu tả một phát súng vào giữa hai mắt, chậm rãi chảy ra vệt máu chỉ là nhà văn tưởng tượng ra, tình huống thật sự thường là bị viên đạn súng máy bắn trúng chuột to xui xẻo thì nửa người sẽ biến mất, nếu may mắn hơn miễn cưỡng giữ thân thể nguyên vẹn, phát ra vài tiếng hét chít chít rồi té xuống trước cầu đá nối với đảo giữa hồ.
Tay chân cụt đầy đất, máu chuột đen lan tràn. Sau một đợt công kích, số lượng đàn chuột thoái hóa khoảnh khắc giảm bớt ít nhất một phần mười, khoảng bốn, năm ngàn chuột thoái hóa to chưa kịp xông lên đầu cầu đã bị bắn nát bấy.
“Ọe!”
Đối mặt cảnh giết chóc như địa ngục, mấy đội viên bình thường khom người nôn mửa. Không chỉ vì cảnh tượng quá máu me, quan trọng hơn là tự tay họ tạo ra cảnh đẫm máu này. Trước kia họ khó thể một mình giết một con chuột thoái hóa to, bây giờ dựa vào vài cây súng dễ dàng đồ sát toàn bộ chuột to!
Máu me và giết chóc mang đến kích thích làm họ run bần bật, mãi khi trong óc cùng nghĩ đến một vấn đề mới miễn cưỡng dằn cơn buồn nôn xuống.
Đàn chuột thoái hóa to không có sức chống lại trước vũ khí hiện đại hóa mạnh mẽ, nhưng tại sao quân đội đế đô liên tiếp thua trước thú thoái hóa? Thậm chí có tin nguyên quân đoàn bị diệt? Lẽ nào những quân nhân được huấn luyện chính quy không lợi hại bằng đám tay mơ bọn họ? Hay các quân nhân đụng phải kẻ địch khủng bố vượt sức tưởng tượng của họ?
Các đội viên không nghĩ ra, nhưng cảnh tượng tiếp theo làm bọn họ mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Sau khi trả giá cực đắt, thế công của chuột thoái hóa to hơi tạm dừng. Lúc này một tiếng rít thê lương mà đầy dụ dỗ vang lên, bầy chuột to như đã diễn thử tập thể rất nhiều lần cùng há mồm ngậm xác đồng bạn, trợn to mắt đỏ máu lại điên cuồng xông hướng đầu cầu.
Bên kia cầu, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng quái dị, nửa ngày không khép miệng được:
“Bà nội nó, đám chuột này dùng xác đồng bạn làm lá chắn sống?"
Điền Ba phản ứng lại trước tiên, đá tỉnh người cầm súng máy còn đang ngây người:
“Bắn! Bà nội nó bắn đi chứ!”
Điền Ba nâng lên một đạn tên lửa phản xe tăng lóe ánh lửa bay vèo ra ngoài.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầu đạn nổ tung như bãi nước đen đổ ập về phía đàn chuột, một khoảng trống được thanh lý. Đợt công kích của Điền Ba nổ cỡ vài trăm chuột thoái hóa to. Nhưng giây sau khoảng trống bị màu đen lấp kín, chuột to vô cùng tận ùa lên, công kích của Điền Ba như ném cục đá nhỏ vào đại dương, tuy bắn lên chút bọt nước nhưng nhanh chóng bị sóng triều hùng dũng nhấn chìm.
“Bà nội nó, đám chuột này bị điên sao? Liều bị đạn bắn chết!?”
“Đúng rồi, chúng nó không sợ chết sao? Không được, băng đạn của tôi đã hết, mau lấy đạn dược cho tôi!”
“Lựu đạn! Ném hết lựu đạn đi, đừng giữ nữa, mau! Nguy, đám chuột sắp xông lên đầu cầu!”
Tiếng hét, tiếng gào, rối ren, sợ hãi, bất giác bất an và nỗi sợ bao phủ trong lòng mỗi người ở đầu cầu. Đám chuột thoái hóa to điên cuồng nằm ngoài dự đoán của mọi người, chúng nó đẩy xác đồng bạn xông lên cũng không thể ngăn viên đạn bắn chết, nhưng khi xác chuột chồng chất dày một mét, hai mét, ba mét, thậm chí cao đến năm mét thì viên đạn hoàn toàn vô dụng.
Thượng Ất nhìn Long Ba:
“Hết cách, Long Ba, đến lượt anh!”
Long Ba chậm rãi gật đầu, lấy một hộp vuông từ sau lưng ra, dứt khoát nhấn xuống.
Thuốc nổ C4, phút then chốt cầu đá sắp bị đàn chuột to công phá rốt cuộc Long Ba khởi động thuốc nổ đã chôn từ trước.