Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 157: Mồi thứ hai




     Thượng Ất vừa nói vừa ngước đầu nhìn Hoàng Long:

“Còn một việc cần anh giúp tôi, có nhớ đứa bé tên Đầu Đất không?”

Hoàng Long gật đầu nói:

“Đầu Đất? Nhớ chứ, mấy ngày nay thằng nhóc đó luôn trốn trong biệt thự, chỉ biết ăn với chơi, chuyện bên ngoài như không liên quan đến nó. Nói thật là trước khi anh chưa về thì tôi hâm mộ thằng nhóc kia nhất, suốt ngày ngơ ngác không hề biết điều gì.”

Trong đầu Hoàng Long nhớ khuôn mặt ngu đần, thằng bé vẫn như ngày xưa, gặp ai cũng vui vẻ kêu cha mẹ, đặc biệt thấy Hoàng Long sẽ chạy lại ôm chân gã kêu papa.

Thượng Ất chần chừ nói:

“Hoàng Long, anh hãy dẫn Đầu Đất đến bên bè da . . .”

Thượng Ất nhìn về phía mẹ con Trần Phóng ở trong nhà, xác định cô không nghe thấy đối thoại của hai người mới nhỏ giọng nói:

“Kế hoạch bắn chết vua chuột trắng phải hoàn mỹ trăm phần trăm! Đầu Đất và vua chuột trắng có mối liên kết kỳ diệu, thằng bé lên thuyền cộng thêm máu của tôi thì khả năng vua chuột trắng leo lên thuyền trên năm mươi phần trăm!”

Cái này . . .

Hoàng Long ngạc nhiên nhìn Thượng Ất, không nói nên lời vì bị sự quyết tuyệt của hắn làm giật mình. Vì mục đích mà không từ thủ đoạn là hình dung chính xác nhất về kế hoạch này, cũng là miêu tả chuẩn nhất về Thượng Ất.

Nhưng giết vua chuột trắng thật sự quan trọng đến thế sao? Vì kế hoạch mà hy sinh một đứa bé Đầu Đất vô tội?

Thượng Ất bình tĩnh khuyên bảo Hoàng Long:

“Hoàng Long, tôi biết anh nghĩ gì, nhưng từ xưa đến nay bất cứ kế hoạch gọi là hoàn mỹ không khuyết điểm luôn sẽ nhuộm mạng sống một, hai người vô tội. Hơn nữa chưa chắc Đầu Đất bị nguy hiểm mạng sống, miễn chúng ta ra tay kịp lúc hoặc vua chuột trắng có đủ trí tuệ từ bỏ chống cự thì Đầu Đất chắc chắn an toàn.”

Nhưng đáy mắt lóe tia do dự đã bán đứng Thượng Ất. Dụ giết sinh vật cấp vương vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu bị vua chuột trắng phát hiện mắc lừa thì Đầu Đất ở cùng trên thuyền sẽ đứng mũi chịu sào bị sinh vật cấp vương tức giận trả thù đầu tiên. Nói tóm lại nếu kế hoạch xảy ra ngoài ý muốn thì đứa bé Đầu Đất chết trăm phần trăm.

Hoàng Long cười lớn, xoay người đi vào biệt thự:

“Được rồi, có lẽ tôi nên làm chuyện này. Chắc anh chưa biết, đám Mai Lập Tân đặt biệt danh sau lưng tôi là ‘kẻ cuồng giết con nít’, xem ra đời này bố không thể gỡ bỏ biệt danh này, ha ha ha ha ha ha! Thượng Ất, hy vọng kế hoạch của anh có hiệu quả, tuyệt đối đừng để máu con người chảy uổng phí.”

Thượng Ất đứng nhìn theo, đột nhiên phát hiện sống lưng thẳng tắp như tùng của Hoàng Long hơi cong, như có gánh nặng ngàn ký đè trên người gã, bước chân nặng trĩu.

“Ý nghĩa sự sống nằm ở cướp giật và bị cướp, trong tận thế chết tiệt này phải không ngừng cướp đi mạng sống khác thì các người mới sống tiếp được. Đầu Đất, đừng trách chú ác, chú chỉ muốn vợ con của mình sống tốt, có trách hãy trách số mình như thế.”

Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua cửa kính to rơi vào biệt thự rộng, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón trận đại chiến diệt chuột.

Theo sắp xếp lúc trước Mai Lập Tân mang theo Tường Tử, mấy người sống sót khác canh gác đầu phía tây đảo giữa hồ, Vương Cương và An Tinh Vũ mang theo vài người phụ trách phía đông. Hướng bắc đảo giữa hồ thì vì không có đường ra vào đất liền nên Thượng Ất chỉ xếp ông già Triệu Khiêm phụ trách nhìn xa, nếu có tình huống thì tùy thời nổ súng cảnh báo.

Tất cả sức mạnh nòng cốt trong đội, bao gồm Mập Mạp Hoa Đa Tình tham sống sợ chết đều bị Thượng Ất xếp ở phía chính nam đảo giữa hồ, sẵn sàng chờ đợi đàn chuột đến.

Thượng Ất đứng bên bờ sông cạnh cây cầu đá duy nhất nối với bên ngoài:

“Tới lúc rồi.”

Hắn dứt khoát rạch một đường sâu hoắm trên cánh tay mình ngay trước mặt mọi người, máu rơi như mưa xuống bè da, hơi nóng trong khí và gió nhẹ mang mùi máu lan xa.

Đỗ Giai Tuệ trợn to mắt hét lên:

“Thượng Ất, anh làm gì vậy!?”

Trần Phóng bịt miệng, mắt tràn ngập kinh hoàng lo lắng.

Vì chuyện đồ sát con nít dân lang thang khiến Trần Phóng cả đêm qua làm lơ Thượng Ất, lúc hắn chủ động ôm cô thì cô hờ hững. Trần Phóng rất tức giận, cô không hiểu tại sao Thượng Ất có thể thả đám nhỏ đi mà sao vẫn muốn giết chúng?

Bây giờ khi Thượng Ất đổ máu tưới đầy bè da, Trần Phóng cảm thấy lòng quặn thắt. Hắn tổn thương chính mình chỉ vì một lý do: Vì cô và con trai Nhạc Nhạc.

Nhưng Thượng Ất muốn làm gì? Không lẽ vì dụ vua chuột trắng đến?

“Chít chít chít chít!”

Tiếng bò mỏng manh mà dày đặc rơi vào tai mọi người như cuộc biểu diễn ảo giác.

Chuột thoái hóa biến mất mấy ngày đang từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, nhưng trừ bụi cỏ rậm rạp nhìn không thấy cuối ra mọi người không thấy bóng một con chuột. Cảm giác quái dị này mang đến áp lực lớn cho mọi người, kẻ địch không nhìn thấy rất đáng sợ, bởi vì bạn không biết chúng nó sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt, hung tợn nhe răng nanh dài mấy chục centimet cắm phập vào cổ họng bạn vào lúc nào.

Thượng Ất ra lệnh một tiếng:

“Điền Ba, đốt lửa!”

Điền Ba đã chuẩn bị sẵn sàng lập tức đẩy ngã thùng xăng trước mặt, nhiều xăng tỏa mùi gay mũi lan nhanh dọc hai bên cầu đá sau đó hóa thành mấy con rồng lửa bao trùm bụi cỏ gần trăm mét.

“Chít chít chít!”

Tiếng rú thảm thiết vang lên liên tiếp, chuột thoái hóa bị lửa bao bọc như những quả cầu lửa di động chạy tứ tán. Những con chuột to có gan khiêu chiến người trưởng thành không chống cự được nửa phút trước lửa cháy vô tình, thoáng chốc thành những cục thịt cháy đen bốc mùi khét.

Thú thoái hóa mạnh mẽ cũng phải chùn chân trước lửa cháy, đám chuột thoái hóa dò đường đã quên ngọn lửa đáng sợ, sau đó lửa tắt, mấy trăm con chuột thoái hóa nằm yên dưới đất, thành những cục thịt vô tri.

Mập Mạp Hoa Đa Tình nhìn cảnh thảm liệt này lén lau mồ hôi lạnh:

“Ôi mợ, ông chủ hung tàn bỏ mợ!”

Không hiểu sao bắt đầu từ đêm qua Mập Mạp cứ cảm thấy da đầu tê dại, đây không phải dấu hiệu may mắn. Mập Mạp vốn định sáng sớm sẽ báo linh cảm này cho Thượng Ất biết, nhưng nhìn mọi người hăm hở chuẩn bị, đặc biệt Thượng Ất phất tay lạnh lùng giết mấy trăm con thú thoái hóa khiến Mập Mạp nuốt ngược lời đã đến bên môi.

“Mọi người chú ý, chuột thoái hóa đợt thứ hai đến!”

Trong khi Mập Mạp ngây người thì phía không xa vang một chuỗi tiếng rào rào. Trong bụi cỏ, sau cây to, trên dây leo, hễ chỗ nào có thể nhanh chóng đến gần đầu cầu thì đều bò đầy nhóc chuột thoái hóa.

Bất giác xung quanh nhóm Thượng Ất tụ tập mấy vạn chuột thoái hóa to lớn, những cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào mọi người.