Long Ba mang đến tin tức rất bất ngờ, cũng làm Thượng Ất lại nổi lên cảnh giác.
Đa số không biết nhiều về tận thế, đói khát và thú hoang chỉ là một góc của núi băng. Thứ thật sự khủng bố trong tận thế là các loại tai nạn thiên nhiên không thể tưởng tượng.
Nắng hạn, lũ lụt, lửa tự cháy, gió lốc, động đất, rét buốt, những tai nạn lớn có thể dễ dàng cướp đi mạng sống hàng vạn người trong vòng năm năm tương lai sẽ lần lượt thổi quét Trái Đất, số người sống sót từ vài tỷ giảm mạnh xuống mấy ngàn vạn.
Đa số người chưa nhận biết được điều này, bọn họ chỉ chăm chăm nhìn vào thú thoái hóa vô cùng tận, không nghiêm túc suy xét nguyên nhân căn bản vì sao thú thoái hóa tấn công.
Con người luôn dự đoán tai nạn chậm hơn động vật khác, hiện nay bị thú thoái hóa vây công là vì thiên tai lớn lần đầu trong tận thế. Hàng tỷ năm qua nỗi sợ thiên nhiên khắc sâu trong người tổ tiên từng đời tận thế, nên đàn thú thoái hóa mở ra một phần gen nguyên thủy có thể mơ hồ tiên tri thiên tai đến gần, dùng cách nguyên thủy nhất đối kháng lại thiên tai có tính hủy diệt này: Ăn.
Chúng nó muốn ăn sạch tất cả thức ăn có thể ăn, tranh thủ tích trữ nhiều năng lượng trong người trước khi tai họa lớn ập đến, để đối kháng lại thiên nhiên, mong may mắn sống sót.
Đáng tiếc con người không biết gì cả, không hề nhận ra. Ví dụ quân đội đế đô chỗ Long Ba, bọn họ bị thú thoái hóa hấp dẫn sức chú ý, trừ giết thú thoái hóa bảo vệ căn cứ đế đô ra họ không có kế hoạch xây dựng siêu căn cứ.
Thượng Ất chắc chắn nếu cao tầng quân đội đế đô mãi không có ai chú ý đến điều này thì ba tuần sau, thú thoái hóa triều với số lượng nhiều hơn hiện giờ gấp mười lần, và tai nạn lớn kia ập đến sẽ làm căn cứ đế đô thương vọng nặng nề, thậm chí bị xóa sổ khỏi bản đồ.
Có nên nhắc nhở quân đội không?
Thượng Ất nhìn Long Ba, trong ánh mắt tràn ngập phức tạp và do dự.
Thượng Ất rất hiểu đạo lý cây cao đón gió lớn, nếu mình nói ra tình huống sắp đến sau ba tuần nữa thì quân đội đế đô trăm phần trăm sẽ theo dõi hắn, bắt hắn về trước, dùng các thủ đoạn tàn nhẫn buộc hắn thừa nhận mình là người sống lại.
Tuyệt đối không phải chuyện bé xé ra to, trước ích lợi quốc gia thì cái gọi là nhân quyền, pháp luật, chính nghĩa chỉ như kẹo que trong miệng Văn Phỉ, dễ dàng thành vụn và bị nuốt mất.
Thượng Ất có thể chọn chống cự hoặc chạy trốn, nhưng ba tuần sau là lúc tai nạn lớn thổi quét hơn một nửa Hoa quốc, hắn mang theo phụ nữ và trẻ em, người già biết trốn đi đâu?
Thượng Ất cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, biểu tình hờ hững. Trong vài giây Thượng Ất quyết tâm che giấu sự thật, hắn phải có trách nhiệm với mẹ con Trần Phóng, với đám người Hoàng Long, Điền Ba luôn đi theo mình.
Còn về người sống sót khác trong đế đô thì . . . mắt hắn lộ tia bất đắc dĩ, đành bất lực vậy, điều hắn có thể làm là cầu nguyện cho họ.
Thượng Ất không khách sáo lấy đi bản đồ quân dụng trước mặt:
“Tốt, cảm ơn đội trưởng Long Ba nhắc nhở, tôi xin nhận tấm lòng của anh.”
Loại bản đồ đặc biệt đánh dấu nhiều vật tư, công nghiệp quân sự kiểu này rất quý giá trong tận thế, người bình thường không tiếp xúc được nên Thượng Ất đương nhiên phải cuỗm mất.
Long Ba bĩu môi nói:
“Cái thằng này . . . không biết khách sáo là gì. Được rồi, xem như đền tiền lời cho mày, dù sao tao không thể lấy hết vật tư về.”
Long Ba xoay người nói với cô bé Văn Phỉ:
“Cô chủ Văn Phỉ, chúng ta nên đi, ông nội của cô đang chờ trong căn cứ, nếu chúng ta không trở lại thì ngài ấy sẽ rất sốt ruột.”
Cạnh cầu đá, Văn Phỉ chu môi giận dỗi nói:
“Hừ, giờ mới nhớ đến tôi? Cóc thèm đi, chú trở về nói với ông nội là tôi chưa chơi đã, mấy ngày nữa sẽ về!”
Vương Phương ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc vết thương cho cô bé, vệt đỏ chói mắt mà kinh dị trên làn da trắng như tuyết. Thượng Ất nhìn từ xa đột nhiên có ý nghĩ kỳ lạ là máu của cô bé này trông . . . Ăn rất ngon, nếu liếm thử thì sao?
Giây sau Thượng Ất tỉnh táo lại, thấy rợn tóc gáy, sống lưng vã mồ hôi lạnh.
“Mình vừa muốn làm cái gì? Uống máu của Văn Phỉ? Sao mình có suy nghĩ đó? Không lẽ mình thành vampire? Hoặc là gen sâu A Mễ Ba trong người có gì khác lạ?”
Long Ba không phát hiện Thượng Ất khác lạ, đau đầu năn nỉ Văn Phỉ đi với mình:
“Xin cô chủ Văn Phỉ đừng phá nữa, Văn lão gia tử đã nói nếu cô chủ không chịu về với tôi thì tôi có thể dùng thủ đoạn thích hợp buộc cô chủ nghe lời. Đừng khó xử tôi, mời cô chủ Văn Phỉ lên máy bay ngay!”
Trong đám người dân lang thang đột nhiên có tiếng hét thảm, mọi người nhìn theo hướng thanh âm. Một người đàn ông trung niên vừa cao vừa gầy đang ngậm một thứ hình ống máu me nhầy nhụa, nhai ngồm ngoàm. Dưới chân gã là Kim Tinh hấp hối vặn vẹo người, hai tay ôm chặt cổ họng, biểu tình đau đớn như gà trống bị cắt cổ.
Trước uy hiếp cái chết, trong dân lang thang rốt cuộc có người làm theo yêu cầu của Thượng Ất bắt đầu cắn xé ăn thịt của Kim Tinh!
Người đàn ông trung niên nuốt nửa khúc cổ họng của Kim Tinh xuống:
"Ha ha ha, thì ra thịt người có mùi vị như vậy, Kim Tinh, mày biết không? Thịt của mày giống thịt chó, con chó điên, mày ép chết con trai Đồng Đồng của tao và mẹ của nó, tao phải ăn sạch thịt của mày báo thù cho hai mẹ con! Ha ha ha, ngon quá!”
Người đàn ông trung niên nằm sấp lên người Kim Tinh, hai hàm răng khô vàng dính đầy máu đen cắn phập, gò má của Kim Tinh thiếu miếng thịt lớn.
Thượng Ất lạnh lùng quát:
“Giết người đàn ông này!”
Hoàng Long nghe lời vươn tay to như kiềm sắt bẻ cổ người đàn ông. Răng rắc một tiếng, cổ người đàn ông trẹo sang bên, thịt người ngậm trong miệng rớt xuống.
Long Ba vỗ vai Thượng Ất, thấm thía nói:
“Sao vậy? Đổi ý rồi? Cũng đúng, người ăn thịt người rất ghê tởm, nên khoan dung rộng lượng.”
Không ngờ Thượng Ất khinh thường liếc gã một cái:
“Ai bảo tôi muốn tha cho họ? Tôi giết người đàn ông này là vì hắn ta ăn thịt quá nhiều! Những người khác tiếp tục, chú ý trật tự dùng cơm, mỗi người ăn một miếng rồi đổi vòng mới.”
Đệt!
Mắt Long Ba in chữ to ‘phục’, rùng mình một cái. Đám dân lang thang nói đúng, tên này không phải con người, hắn là ác ma, ác ma đến từ chỗ sâu nhất địa ngục. Nhưng làm Long Ba tò mò hơn là nếu đám dân lang thang thật sự ăn sạch thân thể Kim Tinh, bơi qua sông rồi Thượng Ất có giữ lời hứa tha cho họ không?
Rất nhanh lòng tò mò của Long Ba được thỏa mãn.
Trước sự uy hiếp chết chóc, đám dân lang thang chỉ ăn một vòng đã gặm sạch xác Kim Tinh. Có người to gan la hét đòi Thượng Ất thả họ đi.
Thượng Ất nhẹ gật đầu ra hiệu đám lính cầm súng tản ra, tay chỉ mặt sông nhân tạo rộng rãi:
“Bơi qua sông, đến bờ bên kia sẽ trả lại tự do cho mấy người.”