Tình huống đã không tốt đến mức này rồi sao?
Thượng Ất lặng im nhìn Long Ba, biểu tình lo âu trên mặt đối phương rất thật. Hắn cảm giác gã nóng ruột nóng gan, trong đầu hắn nhớ lại ký ức kiếp trước.
Trong năm đầu tận thế chín mươi phần trăm thành phố Hoa quốc tuyên bố bị mất, chỉ có đế đô, ma đô, trọng hưng, cam tô, số ít thành phố có căn cứ hải quân ven biển là may mắn thoát khỏi.
Lý do rất đơn giản, thứ nhất là vì con người bị bất ngờ trước hạo kiếp diệt thế đột ngột ập đến, bị đông đúc thú thoái hóa giết không kịp trở tay. Thứ hai là quân đội Hoa quốc nhanh chóng tổ chức lực lượng phản kích, nhưng thiếu hiểu biết về thú thoái hóa khiến đa số công kích vô ích, không thể tránh khỏi thương vong.
Thứ ba, tuy quân sự trung tâm quyền lợi chính trị như đế đô có lực lượng hùng hậu nhưng cuộc chiến tận thế khác với chiến tranh truyền thống, cái gọi là quân sự phong tỏa như thùng gỉ sét trước thú thoái hóa không chỗ không ở.
Như Vạn Lý Trường Thành mà tổ tiên Hoa quốc đã xây lên, đế đô cần xây dựng một tòa thành lớn bảo vệ chính mình. Đây cũng là nguyên nhân Thượng Ất sốt ruột kiếm nhiều vật liệu xây dựng quân dụng, hắn định tạo một tòa siêu lô-cốt cho mẹ con Trần Phóng trước khi chấm dứt tháng đầu tận thế.
Thượng Ất kế hoạch xây lô-cốt dưới lòng đất đảo giữa hồ sâu mười mét, độ sâu bằng độ cao biệt thự, tổng diện tích khoảng sáu trăm mét vuông, chia tám căn phòng, có thể chứa bốn mươi người.
Thượng Ất định mở hai phòng xép độc lập trong lô-cốt, cho mẹ con Trần Phóng và hắn ở. Còn cần một phòng bếp, một buồng vệ sinh, một phòng tắm, một phòng giam đơn giản. Hai phòng khác thì Thượng Ất định làm nhà kho chứa vật tư, phòng trữ thiết bị sinh tồn, bảo đảm nhu yếu sống cơ bản nhất cho người sống sót trong lô-cốt.
Nếu mọi thứ hoàn thành thuận lợi Thượng Ất sẽ có một siêu căn cứ sinh tồn ngăn được gió lốc 800km/h, động đất mạnh dưới cấp tám, tuyết đọng dày mười tám mét, mưa lớn 2000/ml.
Chờ giải quyết vấn đề nguồn năng lượng lô-cốt, tiêu hao thức ăn thì dù gặp phải lũ lụt hơn mười ngày, thậm chí đạn hạt nhân công kích hình thành bức xạ hạt nhân thì lô-cốt vẫn an toàn.
Nói ngắn gọn là Thượng Ất muốn xây dựng một căn cứ sinh tồn đối kháng lại thiên tai lớn cho người nhà, không phải chỗ tránh nạn bình thường đơn giản ngăn thú thoái hóa ngoài cửa. Vì Thượng Ất biết tương lai không chỉ có thú thoái hóa phá hoại đa số căn cứ của con người, còn có thiên tai mà con người không thể đoán trước. Như hoa địa ngục mỗi cách một thời gian sẽ nở một lần trong thế giới con người, mang đi nhiều sinh mệnh vô tội, phá hủy Trái Đất đến mức không thể đo lường.
Còn ba tuần nữa sẽ đến một đợt thiên tai lớn, cũng là ngày sao băng bí ẩn lần thứ hai bắn ra sóng từ hành tinh X. Khi đó trong đám người sống sót Hoa quốc sẽ có ba mươi phần trăm chết oan chết uổng. Trận thiên tai lớn này mang đến thú thoái hóa triều toàn quốc lần đầu tiên, sẽ giảm bảy mươi phần trăm người sống sót xuống còn ba mươi phần trăm.
Mọi thứ sẽ diễn ra sau ba tuần, Thượng Ất có rất ít thời gian, hắn cần tìm cách kiếm được vật liệu xây dựng quân dụng, thiết bị ngay.
Thượng Ất bình tĩnh nói, ánh mắt không cho phép từ chối:
“Đội trưởng Long Ba, chúng ta đã nói trước không thể sửa điều kiện trao đổi. Nhưng quân đội các người liều mạng sống bảo vệ dân chúng, Thượng Ất này không phải hạng người không biết lẽ phải. Vậy đi, anh nói cho tôi biết có thể tìm được thứ trên danh sách ở đâu, tôi tự nghĩ cách, quân đội đừng ngăn cản tôi là được.”
Long Ba nói:
“Vậy à, thôi được, giờ nguyên đế đô lộn xộn, tao lộ ra chỗ chứa vật tư quân dụng cũng chẳng sao.”
Long Ba lấy một tấm bản đồ đơn giản trải rộng trước mặt Thượng Ất, hắn thò đầu nhìn gần. Bản đồ vẽ đầy ký hiệu lạ, đây là bản đồ quân dụng khác với bản đồ bình thường.
Long Ba trải phẳng bản đồ, chỉ vào một điểm đỏ:
“Lấy chỗ này làm trung tâm có ba chỗ chứa vật tư mày cần, gần chỗ này nhất là xưởng thiết bị quân sự công nghiệp lệ thuộc quân đội đế đô, đi đường thẳng ước chừng 13km. Xa chút là chỗ này, một trong các nhà kho hậu cần quân nhu phẩm của quân khu đế đô, nơi này cỡ 20km. Chỗ xa nhất . . .”
Long Ba tạm dừng, ánh mắt do dự sau đó biểu tình nghiêm túc nói:
“Nơi này là ven thành phố đế đô, cũng là trạm cuối cùng phía tây tuyến đường đất số mười tám đế đô, là nơi thú thoái hóa xâm nhập vào nhiều nhất. Tao nghe các anh em rút về nói chỗ đó hình như xuất hiện một con thú thoái hóa siêu khủng bố, kinh khủng hơn con thú ăn kiến biến dị mà chúng ta đụng phải gấp trăm lần. Nếu tính theo đẳng cấp thú thoái hóa mà mày từng nói thì con đó chắc là . . . cấp vương.”
Thượng Ất trợn to mắt nói, biểu tình giật mình nhìn Long Ba:
“Cái gì? Thú thoái hóa cấp vương? Không thể nào!”
Thượng Ất không thể ngờ nghe được tin thú thoái hóa cấp vương xuất hiện.
Nếu đúng như Long Ba nói thì tính luôn vua chuột trắng, trong vòng một tuần liên tục xuất hiện hai con thú thoái hóa cấp vương khủng bố trong Hoa quốc. Nhưng Thượng Ất nhớ rõ kiếp trước mãi khi năm thứ nhất kết thúc người sống sót mới đụng phải một con thú thoái hóa cấp vương.
Xảy ra sớm hơn một năm, hơn nữa có hai con thú thoái hóa cấp vương. Thượng Ất thấy lạnh sống lưng, chợt nhớ tờ giấy trên du thuyền, sức mạnh bí ẩn chỉ huy châu chấu to thoái hóa đuổi giết hắn. Không lẽ đằng sau việc hắn sống lại còn ẩn giấu bí mật lớn động trời gì?
Long Ba nói:
“Đúng vậy, là thú thoái hóa cấp vương. Các anh em sống sót miêu tả con thú thoái hóa ở tuyến đường sắt số mười tám giống loài trâu. Đừng nhìn tao kiểu đó, ban đầu tao cũng không tin nhưng đám lính thề thốt nói đúng là con trâu, loài trâu cày ruộng thường thấy trong nông thôn đế đô, nhưng hình thể con trâu hơi lớn, đại khái cỡ . . .”
Long Ba quay đầu nhìn quanh, sau cùng dừng lại ở Vnimog U5000 đậu ngoài cổng lớn, chắc chắn nói:
“Hình thể con trâu đó cỡ chiếc xe việt dã này, ưm, cao và rộng hơn xe hai, ba mét, thêm hai mét mấy.”
Thượng Ất trợn mắt trừng Long Ba:
“Bà nội nó! Thầy dạy văn dạy toán cho anh sao? Chiều dài và rộng hơn xe việt dã nhiều như vậy mà bảo là cỡ đó? Phải nói là thể tích to gấp hai!”
Chắc chắn tên này luôn thi rớt, theo như gã miêu tả thì thể tích con trâu thoái hóa cấp vương cỡ bằng xe bus công cộng, siêu khủng bố.